Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3852




Sự xuất hiện của Mai Thi Dĩnh cũng khiến Dương Bách Xuyên rất vui mừng, cuối cùng cũng tìm được nàng, giải quyết được nỗi băn khoăn trong lòng, cho Mai tỷ một lời giải thích.

Hai bên gặp nhau đương nhiên không thiếu được cảm xúc dâng trào...

Có Thần Phượng bà bà và Tiếu Phượng Hoàng ở đây nên cảm xúc dạt dào cũng không kéo dài được bao lâu.

Với Mai Thi Dĩnh mà nói, cuối cùng nàng cũng gặp được người thân, từ Trái Đất tới Sơn Hải Giới rồi sang Tu Chân Giới, Tiểu Yêu Giới, thật ra con đường tu đạo của nàng không gian khổ như những người khác.

Điểm khác biệt là sau khi đến Tiểu Yêu Giới, nàng vẫn luôn bế quan tu luyện, mấy trăm năm nay Ít nhiều gì cũng cảm thấy khô khan và nhớ người thân.

Có thể gặp lại được Dương Bách Xuyên, đương nhiên nàng cũng rất vui vẻ.

Sau khi an ủi Mai Thi Dĩnh, Dương Bách Xuyên hỏi nàng: “Dĩnh Nhi, nàng có từng ra ngoài gặp tỷ tỷ của nàng không?”

Mai Thi Dĩnh lắc đầu, vẻ mặt nàng hơi đỏ lên nói: “Chưa... chưa gặp...ta vẫn luôn đợi tới khi huynh ra ngoài..."

Thật ra, ba mười năm trước nàng đã xuất quan rồi, nghe Thần Phượng bà bà nói tỷ tỷ và Dương Bách Xuyên tới đây, đúng ra nàng phải tới gặp tỷ tỷ nhưng Thăn Phượng bà bà không vội, vẫn luôn nhõi nhét cho nàng, đúng hơn là bảo nàng đợi sau khi Dương Bách Xuyên xuất quan thì tìm hản đòi đồ, hoặc là nói lời khách sáo các loại.

Bởi vì sau khi nghe Thần Phượng bà bà nói, Mai Thi Dĩnh mới biết Dương Bách Xuyên bị tiểu Phượng Hoàng dẫn theo tới động thứ ba.

Mà động thứ ba chính là nơi quan trọng nhất của tộc Thần Phượng, ngoại trừ Phượng Hoàng ra, những người khác không vào được, nhưng Dương Bách Xuyên lại cứ khăng khăng tiến vào.

Điều này làm cho Thần Phượng bà bả rất lo lắng.

Vậy nên mới nói cho một tràng, cũng chờ ở đó ba mươi năm mà không ra ngoài.

Nàng cũng hiểu được lo lắng của Thần Phượng bà bà, bà sợ bảo vật trong động thứ ba bị Dương Bách Xuyên và Tiểu Phượng Hoàng lấy đi.

Theo ý của Thần Phượng bà bà, bên trong động thứ ba có một cái hộp nào đó là truyền thừa trân quý do lão tổ tông của tộc Thần Phượng để lại, liên quan tới thịnh suy của tộc Phượng Hoàng, dặn nàng nhất định phải đợi sau khi Dương Bách Xuyên và tiểu Phượng Hoàng ra ngoài thì nghĩ cách lấy lại.

Hơn nữa, ngoài cái hộp kia ra, không chừng ở động kia còn có những bảo vật khác mà ngay cả Thần Phượng bà bà cũng không biết, tất cả đều cần phải thương lượng, chỉ sợ Dương Bách Xuyên và tiểu Phượng Hoàng không giao ra.

Đương nhiên chủ yếu vẫn là Dương Bách Xuyên, bởi vì tiểu Phượng Hoàng nghe lời hắn.

Vậy nên Thần Phượng bà bà lo lẳng, đợi Dương Bách Xuyên và tiểu Phượng Hoàng ba mươi năm.

Mà nàng cũng chờ cùng Thần Phượng bà bà, không ra ngoài gặp tỷ tỷ.

Nhưng theo hiểu biết của nàng về Dương Bách Xuyên, nếu như trong động thứ ba thật sự có đồ, nói chuyện tử tế thì hẳn nhất định sẽ trả.

Nàng cảm thấy Thần Phượng bà bà có chút chuyện bé xé ra to.

Nhưng Thần Phượng bà bà có ân với nàng, năm đó mạng của nàng là do Thần Phượng bà bà cứu, nàng phải nể mặt.

Mặc dù Thần Phượng bà bà có chút cẵn nhẫn, thậm chí còn bày tỏ ý định nếu cần thiết sẽ ra với Dương Bách Xuyên, Mai Thi Dĩnh không nói gì nhưng trong lòng lại nghiêng về cán cân khác.

..

Sau khi Dương Bách Xuyên hỏi Mai Thỉ Dĩnh, hẳn cũng đang quan sát biểu cảm của Thần Phượng bà bà, hắn phát hiện lúc này ánh mắt Thăn Phượng bà bà đầy phức tạp, từ lúc bọn họ bước ra, bà ta đã đánh giá hắn và tiểu Phượng Hoàng.

Hơn ba mươi tuổi chưa ra ngoài, trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ, Mai tỷ và Chồn Nhỉ ở bên ngoài chờ sốt ruột, hẳn phải nhanh chóng đi ra.

Cũng không có tính toán gì khác, đợi lát nữa bảo tiểu Phượng Hoàng đưa hộp bảo vật cho Thần Phượng bà bà.

“San Hồng ~"

Dương Bách Xuyên lên tiếng ý bảo tiểu Phượng Hoàng lấy hộp báu ra cho Thần Phượng bà bà.

Tiểu Phượng Hoàng gật đầu, nàng đưa tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một hộp bảo vật.

Lúc này, Dương Bách Xuyên mới nói với Thần Phượng bà bà: “Tiền bối, đây là hộp bảo vật trong động thứ ba, hiện tại ta giao lại cho ngài, ngoài ra tiểu Phượng Hoàng đoạt được ngọn lửa Thần Phượng, đây cũng xem như là cơ duyên của tiểu Phượng Hoàng, còn có ba sợi lông Phượng Hoàng, ta đã luyện chế pháp y, trừ những thứ trên thì trong động thứ ba không còn bất cứ vật gì.”

Dương Bách Xuyên nói chuyện thắng thắn vô tư, hẳn lấy hộp bảo vật từ tay tiểu Phượng Hoàng rồi giao cho Thần Phượng bà bà.

Lúc này, hai mắt Thần Phượng bà bà sáng lên, vèo một cái cầm lấy hộp bảo vật, vung tay lên mở hộp, thần thức đảo qua ngọc giản ở bên trong, ngay lập tức, trên mặt bà hiện lên ý cười.

Ngọc giản bên trong hộp báu chính là tất cả truyền thừa của tộc Thần Phượng, bà biết rõ chuyện này từ trong điển tịch đã được ghi chép, do Thần Phượng lão tổ đời thứ nhất để lại, đây là bản ghi của tất cả truyền thừa, chính vì sợ có một ngày huyết mạch của tộc Thần Phượng mỏng manh, truyền thừa đứt đoạn, nếu có phần truyền thừa này, toàn bộ truyền thừa của tộc Thần Phượng sẽ có thể tiếp tục về sau.

Nhưng vấn đề bây giờ là Thần Phượng bà bà không biết những gì Dương Bách Xuyên nói là thật hay giả?

Ngoại trừ những gì hắn nói ra, trong động thứ ba còn thứ khác không?

Đối với Thần Phượng bà bà mà nói, bà không tin những gì Dương Bách Xuyên nói.