Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3851




Thở dài một hơi, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng làm xong.

“San Hồng, bộ này cho muội, luyện hóa thử xem." Dương Bách Xuyên đưa một bộ quần áo bảy màu cho tiểu Phượng Hoàng.

Tiểu Phượng Hoàng đích thân tham gia luyện chế, lúc này nhìn bộ quần áo đang tản ra bảy màu sắc lấp ánh, hai mắt nàng sáng lên: “Đa tạ đại ca”

Sau khi vui vẻ cảm ơn, tiểu Phượng Hoàng nhỏ máu luyện hóa.

Vài phút sau, tiểu Phượng Hoàng đã mặc bộ quần áo lên người.

Sau khi tiểu Phượng Hoàng mặc bộ quần áo, ánh sáng bảy màu thu vào bên trong, hóa thành màu đỏ, bên ngoài vẫn có những dòng phủ văn huyền diệu phức tạp, nhưng lại không hề làm mất đi mỹ cảm, ngược lại khiến người mặc trông rất khí chất.

Sau đó màu đỏ lại thay đổi...

Đỏ, cam, vàng, lục, lam, xanh, tím bảy loại màu sắc, bảy loại kiểu dáng ở trong ý niệm của Tiểu Phượng Hoàng không ngừng biến hóa.

“Hihi...cảm ơn đại ta, muội rất thích.” Lúc này, tiểu Phượng Hoàng như đứa bé mặc quần áo mới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng.

“Thích là được rồi.” Dương Bách Xuyên mỉm cười, hắn cũng mặc bộ đồ của mình lên, hẳn thử một lúc thì cũng là đỏ, cam, vàng, lục, lam, xanh, tím, bảy loại kiểu dáng. Cuối cùng hắn quyết định mặc màu tím.

Mái tóc trắng bay trong gió, trên người mặc bộ đồ màu tím rực rỡ, khiến hắn cảm thấy bản thân hình như bản thân ngày càng đẹp trai.

Trong đầu nghĩ ngợi một lúc, hắn nói với tiểu Phượng Hoàng: "San Hồng, muội thử dùng lửa tấn công ta, xem khả năng phòng ngự của bộ đồ này thế nào."

"Vâng.” Tiểu Phượng Hoàng cười rồi vung một ngọn lửa đỏ thẫm lên người Dương Bách Xuyên.

"Ầm~"

Một tiếng nổ vang, ánh sáng bảy màu trên bộ đồ của Dương Bách Xuyên bùng lên, dễ dàng phòng ngự được ngọn lửa của tiếu Phượng Hoàng.

Trong lòng hắn có chút khiếp sợ, hẳn biết hiện tại lửa của tiểu Phượng có uy lực mạnh như thế nào, nhưng vừa rồi hắn không hề dùng tới chân khí, tất cả đều là sức mạnh vốn có của bộ đồ phòng ngự, chẳng cần tốn hơi sức nào đã chặn lại được lửa của tiểu Phượng Hoàng.

“San Hồng, dùng lửa mạnh nhất của muội tấn công thử xem.” Dương Bách Xuyên lại nói.

Lần này, tiểu Phượng Hoàng hơi do dự: “Đại ca, rất kinh khủng đấy, hay là thôi

Dương Bách Xuyên cười nói:"Muội phải tin đại ca, hơn nữa bây giờ huynh đang thử sức phòng ngự của bộ đồ này, yên tâm, cứ ra tay đi.”

Lúc này, tiểu Phượng Hoàng mới gật đầu: "Vậy...vậy được rồi, đại ca, huynh phải dốc sức phòng ngự nhé."

Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ lo lắng của tiểu Phượng Hoàng, hẳn gật đầu tỏ ý nàng cứ ra tay, hiện tại Dương Bách Xuyên cũng rất có lòng tin với thực lực của mình.

Đương nhiên không sợ công kích của tiểu Phượng Hoàng.

Ngay sau đó tiểu Phượng Hoàng đột nhiên há lớn miệng, phát ra một tiếng thét dài: “Chiếp..."

Tiểu Phượng Hoàng phun ra ngọn lửa màu tím, chớp mắt đã lao về phía Dương Bách Xuyên.

“Ầm..”

Vốn dĩ, trên mặt Dương Bách Xuyên còn mang theo ý cười, nhưng khi ngọn lửa màu tím của tiểu Phượng Hoàng phun tới trước mặt, biểu cảm của hắn đột nhiên thay đổi.

Hắn định không dùng tới chân nguyên nhưng ngọn lửa tím của tiểu Phượng Hoàng khiến hẳn cảm được nguy hiểm, Dương Bách Xuyên không chút do dự thôi động chân khí, bộ đồ đầy màu sắc trên người đột nhiên phát sáng.

Sau khi có chân nguyên, bộ đồ bảy màu trên người Dương Bách Xuyên giống như hóa thành mặt trời bảy màu chiếu rọi vạn trượng.

Hàng trăm chữ khắc giống như sống lại, chuyển động trên quần áo, toàn bộ phòng ngự đều được kích hoạt.

Sau tiếng gầm vang, ngọn lửa tím của tiểu Phượng Hoàng va chạm với ánh sáng sặc sỡ trên người Dương Bách Xuyên.

Một lúc sau, hiện trường khôi phục lại vẻ yên bình.

Mọi thứ nhìn qua thì giống như không có gì thay đối, nhưng sắc mặt Dương Bách Xuyên lại trắng bệch, cơ thể hẳn khẽ run.

“Đại ca, huynh không sao chứ?” Tiểu Phượng Hoàng thấy vẻ mặt tái xanh của Dương Bách Xuyên thì vội vàng hỏi

“Không...không sao.”

Quả thật là không sao.

Nhưng chỉ có Dương Bách Xuyên mới biết, uy lực của ngọn lửa vừa rồi mạnh như thế nào, may mà trên người hẳn mặc bộ đồ bảy màu, nếu không thì hẳn cũng chưa chắc có thể chống lại được ngọn lửa màu tim vừa rồi của tiểu Phượng Hoàng.

Ngọn lửa tím của tiểu Phượng Hoàng khiến hẳn. cảm nhận được khí tức nguy hiểm có thế đốt cháy mọi thứ.

Vừa rồi không khí xung quanh hẳn vặn vẹo, thậm chí không gian còn xuất hiện những vết nứt.

Cũng đủ nói lên uy lực cường đại của ngọn lửa Nhưng, chỉ kinh sợ chứ không nguy hiểm.

Nó cũng khiến Dương Bách Xuyên phát hiện ra chỗ phi thường của bộ đồ bảy màu.

Sau khi thôi động chân khí, bộ đồ này hoàn toàn phòng ngự được ngọn lửa tím của tiểu Phượng Hoàng.

Bây giờ hắn đã tin, lúc trước tiểu Phượng Hoàng nói nàng có thể đốt cháy cao thủ cấp bậc như Thần Phượng bà bà.

Đúng là uy lực của lửa phượng hoàng không hề tầm thường.

“Được rồi, chúng ta nên ra ngoài thôi.” Sau khi hoàn hồn, trong lòng Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, có bộ đồ bảy màu thì sức phòng ngự của hẳn sẽ tăng mạnh.

Mà thực lực của tiểu Phượng Hoàng cũng tăng lên rất nhiều.

Lần này có được ba bộ đồ bảy màu, thu hoạch rất lớn.

...

Hai người rời khỏi động thứ ba, giây sau đã xuất hiện trong đại sảnh.

Tổng cộng hai mươi ba năm...

Cuối cùng cũng ra ngoài rồi.

Lúc này có lẽ Mai tỷ và Chồn Nhi ở bên ngoài cũng sốt ruột.

Phải nhanh chóng đi ra ngoài mới được, dù sao thì bảo vật ở động thứ ba của tộc Phượng Hoàng đã bị tiểu Phượng Hoàng giành được.

Hắn và tiểu Phượng Hoàng vừa đi ra ngoài thì gặp được hai người quen.

Một người là Thần Phượng bà bà, người còn lại là Mai Thi Dĩnh đã mấy trăm năm không gặp.

“Dương đại ca..."

Giọng Mai Thị Dĩnh run lên, nàng nhào tới.