Ngay sau đó, mèo yêu thốt ra tiếng người, nhưng vừa lên tiếng lại khiến Dương Bách Xuyên sửng sốt.
“Cô... Cô gia..”
"Vút" một tiếng, mèo yêu như biến tiếng một tia chớp mà nhào về phía hán.
“Hữ, con mèo yêu nhỏ nhoi không biết sống chết” Lúc này Ngũ Sắc Thần Ngưu lạnh lùng hậm hữ, vữa định ra tay với mèo yêu.
“Cà Lăm, lui xuống”
Dương Bách Xuyên vội vàng ngăn lại, để mặc cho con mèo nhào vào lòng mình.
Hắn có thể cảm nhận được mèo yêu không có bất kỳ thái độ thù địch nào đối với mình, trái lại sau khi nhìn thấy hãn còn mang theo cảm xúc võ cùng kích động, như thể đã nhìn thấy người thân vậy.
Ngũ Sắc Thần Ngưu vừa nghe thấy câu nói của Dương Bách Xuyên thì nhanh chóng dừng tay, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, y cũng nghe thấy mèo yêu gọi một tiếng “Cô gia”.
Hiển nhiên tiếng “Cô gia” này là đang gọi Dương Bách Xuyên, điều này khiến y nhìn hân với vẻ mặt kỳ lạ
Quả thật việc một con mèo yêu gọi một con người là cô, gia rất kỳ lạ
“Meo ~"
Không lâu sau mèo yêu đã bay vào trong lòng Dương Bách Xuyên.
Đừng nói đến Ngũ Sắc Thần Ngưu cảm thấy kỳ lạ, ngay cả bản thân Dương Bách Xuyên cũng không rõ vì sao con mèo này lại gọi mình là cô gia.
“Cô gia... Cuối cùng ta cũng gặp được ngài rồi, tiểu thư nhà ta vẫn khỏe chứ? Có phải tiểu thư cũng đã trở về rồi không...” Mèo yêu hỏi liên tiếp mấy câu.
“Khoan đã, ngươi nói rõ rằng trước đã, chúng ta... biết nhau à?” Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào con mèo trong lòng và hỏi, về vấn đề an toàn thì hắn không hề lo lắng, một con mèo Nguyên Anh sơ cấp mà thôi, cho dù hắn không ra tay thì nàng ta cũng không thể tạo nên tổn thương gì
Mèo yêu năm trong vòng tay nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy thì lập tức nhảy xuống từ trong lòng hắn, nàng ta ngồi xổm trên một tảng đá, nói tiếng người: "Cô gia, ta là mèo nhà của Lâm gia, tiểu thư của ta là Lâm Hoan, năm xưa cô gia đã cho ta một giọt thủy dược, giúp ta khai phá linh trí.."
“Sau đó cô gia và tiểu thư rời đi, sau khi lão gia nghỉ hưu đã đến Vân Môn dưỡng lão với phu nhân, ta ở Vân Môn học được phương pháp hấp thụ tỉnh hoa trời đất, vô tình tu luyện được...”
“Chờ đến khi lão gia và phu nhân đực trăm tuổi thì ta rời khỏi Vân Môn, năm đó ta đã tu luyện ta yêu khí, vì sợ bị bắt giữ, dù sao trên Trái Đất cũng không có bao nhiêu yêu tu nên ta đã rời đi và trốn ở núi sâu.."
Khi nghe lại lời kể của mèo yêu, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng nhớ ra, quả thật lúc hắn đến nhà của Lâm Hoan, vì để chứng minh bản thân với cha mẹ Lâm Hoan nên hẳn đã dùng gạt tàn đánh chết mèo nhà Lâm Hoan, sau đó dùng một giọt nước Sinh Mệnh giúp con mèo sống lại, đúng là có chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại hình như con mèo nhà năm xưa chính là con ở trước mặt mình.
Thảo nào mèo yêu lại gọi hắn là cô gia.
Tất cả mọi chuyện đều có nguồn gốc của nó!
Hắn không ngờ kiệt tác tiện tay vào năm đó lại trở thành một con mèo, còn gọi là Miêu Yêu Vương.
“Ha ha... Duyên đi duyên tới, nhân quả luân hồi, đúng là Đại Đạo kỳ diệu ~" Dương Bách Xuyên có thể gặp được con mèo quen thuộc này cũng rất vui vẻ.
Đặc biệt con mèo này còn là mèo nhà Lâm Hoan.
Năm xưa cha mẹ của vài cô gái và bạn bè anh em đều đã lớn tuổi, bỏ lỡ thời gian tu luyện, Dương Bách Xuyên cũng bất lực với quy luật tự nhiên nên, thành ra bây giờ bọn họ đã không còn người thân.
Nhưng hôm nay với sự xuất hiện của con mèo. này, Dương Bách xuyên tin rằng sau khi Lâm Hoan gặp được chắc chắn sẽ rất vui mừng
Hân cũng cảm thán về sự kỳ diệu của số phận, năm đó chỉ tiện tay cho một viên đan được mà cũng tạo nên một con mèo yêu, đây là cơ duyên.
Sau khi trò chuyện với mèo yêu một lúc, Dương. Bách Xuyên lên tiếng bảo: “Thu dọn một chút rồi đi với ta đi, nếu ngươi đã bước vào tu đạo thì đây là cơ duyên của ngươi, đến Tu Chân Giới cũng có thể bầu bạn với Lâm Hoan, đây là chuyện tốt."
Mèo yêu vui mừng không ngừng nói lời cảm tạ: "Đa tạ cô gia, đa tạ cô gia, ta còn nghĩ rằng cả đời này sẽ không gặp được tiểu thư nhà ta nữa." Nàng ta vừa nói vừa khóc lóc.
Mèo yêu lập tức xoay người đi vào hang động, lúc ra ngoài, trong miệng ngậm lấy một túi vải.
Dương Bách Xuyên mỉm cười, mặc dù không nhìn nhưng hắn cũng cảm nhận được thứ bên trong là một số linh được, toát ra linh khí mơ hồ.
Hắn vung tay một cái, một sợi dây chuyền xuất hiện trong tay, hẳn đưa cho mèo yêu và nói: “Đây là dây chuyền trữ vật, tặng ngươi đấy, xem như là quà gặp mặt của ta cho ngươi, chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là có thể bỏ đồ vào đó”
“Tiểu Bạch cảm tạ cô gia” Mèo yêu có thể tu luyện đến cấp bậc này dĩ nhiên biết đến pháp khí trữ vật.
“Tiểu Bạch ạ, tên cũng rất hợp đấy” Dương Bách Xuyên lầm bẩm, hẳn biết đây là tên của mèo yêu.
Chờ đến khi mèo yêu luyện hóa dây chuyền trữ vật xong, nàng ta nhìn Tiểu Hồ Ly thấy vô cùng hâm mộ ở bên cạnh và nói: “Cô gia... Ngài có thể dẫn theo Tiểu Hồng không, mấy năm nay đều có muội ấy bầu bạn với ta, muội ấy cũng đã nhập đạo rồi.”
“Ha ha, được, ngươi không nói ta cũng mang theo con bé. À đúng rồi, ngươi có biết trên Trái Đất ngoại trừ các ngươi còn yêu tu lớn mạnh nào khác không?” Dương Bách Xuyên cũng không ngại dọn dẹp trước khi rời đi.
Mèo yêu đáp lại: "Có lẽ không còn nữa, mấy năm nay đã đi đến rất nhiều nơi cũng chỉ gặp được Tiểu Hồng ở nơi này, ngoại trừ Bạch Hùng và một con Nhãn Kính Xà tu đạo thành công thì không nhìn thấy yêu tộc nào khác nữa."
“Không còn thì quá tốt, nếu vậy thì chúng ta đi thôi...."
Dương Bách Xuyên vung tay thu mèo yêu và tiểu hồ ly vào không gian bình Càn Khôn, sau đó trực tiếp phá vỡ ranh giới ngay tại chỗ, nhấc chân bước vào Sơn Hải Giới trong khe nứt không gian.
Trước đây hẳn không biết nhưng bây giờ đã hiểu. rõ, có một ranh giới ngăn cách giữa Sơn Hải Giới và Trái Đất, ranh giới cấp bậc này không hề khó khăn đi với hắn.
....
Lần này hắn đến Trái Đất chỉ xem như đặt một dấu chấm tại nơi này, mặc dù cha mẹ, Nguyên Tranh Nguyên Bảo và con trai Dương Nguyên Thanh tạm thời ở lại Trái Đất, nhưng hẳn đã nhản nhủ những việc cần thiết, sau này bọn họ có thể tự mình thông qua Truyền Thống Trận ở thành phố Đại Tân để vào Sơn Hải Giới và đến Tu Chân Giới tìm hân.
Về vấn đề phía Tây thì đã sớm bị phá hủy bởi ba tên Ngũ Sắc Thần Ngưu, Tiểu Phượng Hoàng và Điêu Nhi dưới lời dặn của hắn rồi, sau này sẽ không còn chuyện Điểu Nhân ập tới gì nữa.
Bên phía Trung Quốc còn đưa rất nhiều tu sĩ vào thắng Sơn Hải Giới, Vân Môn dứt khoát tập hợp các thế lực từ mọi nơi để Ngô Nam trở thành trưởng lão Vân Môn, đồng nghĩa với việc giao một nửa quyền lực trong và ngoài Vân Môn cho quốc gia.
Bây giờ Dương Bách Xuyên đã yên tâm rời đi rồi.