Lúc Dương Bách Xuyên mặt lạnh đi tới, Sát Thủ Vương đã là đèn cạn dầu, một kiếm vừa rồi cao hơn lực lượng của hắn lúc trước gần như gấp đôi, Sát Thủ Vương không tiếp nổi.
Tháy Dương Bách Xuyên tiến lại gần, Sát Thủ Vương hoảng sợ tột độ, Dương Bách Xuyên cũng không nói nhiều, vươn tay trùm lên đầu hắn ta, chỉ trong nháy mắt, nguyên thần của Sát Thủ Vương đã bị Dương Bách Xuyên bắt vào tay.
Bắt đầu sưu hồn…
Sau tầm mười nhịp thở, Dương Bách Xuyên buông tay, Sát Thủ Vương cũng hồn phi phách tán, chỉ còn mỗi cái xác trống rỗng.
Đối với tên đầu lĩnh của tổ chức ám sát nổi tiếng xấu xa này, Dương Bách Xuyên không cần phải bày ra sự tôn trọng với một cường giả làm gì. Hắn nhấc chân đạp thẳng xuống xác hắn ta, chờ ngọn lửa bùng lên.
Nhìn thôi cũng biết Dương Bách Xuyên căm hận Sát Thủ Vương tới nhường nào.
Xong xuôi, cảm xúc của Dương Bách Xuyên dần ổn định lại, lý trí cũng khôi phục, lập tức xoay lưng biến mất ngay tại chỗ, trở về bên cạnh Điêu Nhi.
Điêu Nhi của hắn bị Sát Thủ Vương dùng dao găm đâm xuyên qua cơ thể, chính mắt Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy cảnh đó mà.
“Chủ nhân, người mau tới xem Điêu Nhi đi ạ, nàng ấy bị thương nặng lắm…” Nghé con đã đứng bên cạnh canh gác cho Điêu Nhi hồi lâu, thấy Dương Bách Xuyên tới bèn vội vàng nói.
“Ừm… Yên tâm đi, ta sẽ không để Điêu Nhi xảy ra chuyện đâu…”
Vừa nói, Dương Bách Xuyên vừa ôm Điêu Nhi vào lòng, lúc cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Điêu Nhi, lòng hắn đau như cắt.
Đừng thấy Điêu Nhi là linh sủng nghịch ngợm nhất trong số các linh sủng mà lầm, nàng ấy là người đầu tiên đi theo Dương Bách Xuyên, là người bầu bạn bên cạnh Dương Bách Xuyên sớm nhất, cũng là người dám liều cả mạng sống để cứu Dương Bách Xuyên, tựa như trường hợp ngày hôm nay hoàn toàn không phải lần đầu tiên.
Thế nên Dương Bách Xuyên yêu thương Điêu Nhi rất nhiều cũng không phải không có lý.
Năm ấy, khi cùng Hầu Đậu Đậu ở bên nhau, dù họa là do Điêu Nhi gây nên, Dương Bách Xuyên vẫn trừng trị Hầu Đậu Đậu một trận. Sau đó, số lượng linh sủng bên người ngày một tăng, nhưng Điêu Nhi vẫn dám không nể nang ai như trước, âu cũng là do Dương Bách Xuyên cực kỳ khoan dung Điêu Nhi. Thậm chí, dù tiếp sau đó đã có thêm nghé con cùng với thần thú Kỳ Lân, thú Vân Lôi, tiểu Phượng Hoàng,… Trái tim Dương Bách Xuyên vẫn nghiêng về phía Điêu Nhi, cố ý để Điêu Nhi trở thành đầu lĩnh của họ.
Tới Vân Môn Tiên Cảnh, ngay cả Tử Hoàng cũng từng gặp rắc rối vì Điêu Nhi, nhưng nàng ta sẽ không mách lẻo gì cả, bởi vì ai cũng biết địa vị của Điêu Nhi trong lòng thánh chủ Dương Bách Xuyên cao vô cùng.
Bấy giờ, khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên ôm Điêu Nhi vào lòng, tất cả mọi người thoáng bình tĩnh, nhưng lại cũng thấy hơi lạ.
Ai cũng biết vết thương trên người Điêu Nhi cực kỳ nặng, nhưng biểu hiện của Dương Bách Xuyên lại không mãnh liệt như những gì họ vẫn tưởng, trái lại vô cùng bình thản, mang tới cho họ cảm giác như là khoảng lặng trước khi bão tới vậy…
Nghĩa là giết một Sát Thủ Vương vẫn chưa đủ để hắn phát tiết cơn giận này!
Đằng sau ắt vẫn còn đại chiêu lớn gấp mấy lần.
***
Đúng vậy, sau khi ôm Điêu Nhi vào lòng, kiểm tra xong xuôi vết thương cho nàng ấy, lòng Dương Bách Xuyên đã dậy sóng cuồn cuộn, nhưng vẫn cố ép nó xuống. Hiện tại, quan trọng nhất là chữa trị cho Điêu Nhi, ngoài ra còn có muội muội Dương San San, Tử Hoàng,… cũng đang bị thương nặng nữa…
Chi trước của Điêu Nhi bị chém một nhát, phần bụng thì bị đâm thủng, lúc dùng thần thức kiểm tra, có thể nói trong người Điêu Nhi lúc này chẳng khác nào một mớ hỗn độn. Linh thú không có đan điền, nhưng Điêu Nhi lại có một thứ tương tự bụng Càn Khôn, còn có cả yêu đan, tình hình hiện tại cho thấy trên yêu đan của Điêu Nhi xuất hiện một vết nứt, dẫn tới yêu hồn suy yếu.
May là vết thương kiểu này rất dễ chữa.
Trong đầu Dương Bách Xuyên chợt lóe lên suy nghĩ, rồi tức tốc đút cho Điêu Nhi một một giọt nước Sinh Mệnh, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ miệng vết thương của Điêu Nhi đã khép lại, có điều vết nứt trên yêu đan lại chẳng tốt hơn miếng nào.
Dương Bách Xuyên vội đưa Điêu Nhi vào trong không gian trong bình Càn Khôn, đặt nàng ấy nằm thẳng lên trên đá Sinh Mệnh. Nước Sinh Mệnh được sinh ra từ đá Sinh Mệnh, thế nên nằm trên đá Sinh Mệnh có thể tẩm bổ cho yêu đan của Điêu Nhi, nhưng khỏe lại được hay không vậy phải xem ý trời thế nào.
Bởi dù đá Sinh Mệnh có ẩn chứa sức sống mạnh mẽ tới đâu vẫn không phải là sức mạnh thần hồn, mà vết thương của Điêu Nhi lại nằm ở yêu đan, bên trong yêu đan chính là nguyên thần của Điêu Nhi, đây mới là trọng điểm.
Sau đó, Dương Bách Xuyên bước tới cửa sơn cốc, cho Tử Hoàng một giọt nước Sinh Mệnh để chữa trị vết thương, dù sao Tử Hoàng cũng là cao thủ, thương thế nhìn có vẻ rất nghiêm trọng nhưng thật ra toàn là vết thương ngoài da, thế nên chỉ cần dùng một giọt nước Sinh Mệnh rồi điều dưỡng một đoạn thời gian là sẽ tự lành ngay thôi.
“Xuyên Tử…”
Lúc hắn bước tới bên cạnh Lưu Tích Kỳ và muội muội Dương San San, Lưu Tích Kỳ đỏ mắt gọi một tiếng.
Hốc mắt của Dương Bách Xuyên cũng ửng hồng, hắn đã nhận ra sự tự trách trong mắt Lưu Tích Kỳ, hiểu được Lưu Tích Kỳ đang cảm thấy áy náy vì không thể chăm sóc tốt cho muội muội Dương San San.
“Mọi chuyện đã qua, có thể tìm lại các ngươi là điều tốt nhất rồi.” Dương Bách Xuyên vừa nói, vừa ôm chầm lấy Lưu Tích Kỳ. Hắn không trách Lưu Tích Kỳ, vì hắn đã biết tình hình của Lưu Tích Kỳ và muội muội Dương San San, thậm chí còn cho rằng Lưu Tích Kỳ có thể làm đến tận đây đã vượt xa những gì hắn nghĩ rồi.