Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3557




Tổ chức sát thủ U Linh hay nói đúng hơn là người của thánh địa U Linh, thật ra bọn họ đã để mắt tới chiêu bách biến của Bách Biến Chí Tôn trên người hắn.

Năm đó ở Thái Hoang, Minh Du Nhiên đã nhìn ra thuật bách biến của hắn, nàng ta hao hết tâm tư muốn có được, sau khi ra khỏi Thiên Yêu Hành Cung, Minh Du Nhiên tìm tới sư tỷ của mình là sát thủ U Linh, muốn lấy thần thông trên người Dương Bách Xuyên, kết quả bị hắn giết chết.

Lúc đó Dương Bách Xuyên mới biết, tổ chức sát thủ U Linh vẫn luôn tìm kiếm Bách Biến thần thông, nhưng chẳng có thu hoạch, trong các đời sát thủ vương của tổ chức sát thủ U Linh lại có người từng thấy Bách Biến Chí Tôn thi triển Bách Biến thần thông, từ đó mới sáng tạo ra U Linh đại pháp.

Đây cũng là chiêu thức lợi dụng sự biến hóa của chân nguyên, nhưng chỉ hóa thân được một nửa chứ không phải toàn thân.

Lúc ở Thiên Yêu Hành Cung, Minh Du Nhiên dẫn theo đệ tử của U Linh Chi Đô hóa thân thành mãng xà, còn Dương Bách Xuyên thì trực tiếp sử dụng Bách Biến Thần Thông để biến thành Thần Long, cũng chính bởi lần đó mà hắn bị Minh Du Nhiên nhìn chằm chằm, muốn đoạt lấy Bách Biến thần thông.

Nhưng Bách Biến thần thông của hắn là do lão đầu truyền thụ cho, theo như cách nói của sư phụ thì ông và Bách Biến Chí Tôn là bạn tốt cũng chỉ lấy được công pháp ngoại tu, nhưng vẫn có thể dùng pháp lực hóa thân thành bất cứ hình dáng nào.

Lão đầu nói, nếu như có được công pháp nội tu của Bách Biến thần thông, khi muốn hóa thân thành gì thì đều có thể bắt chước được hơi thở.

Đáng tiếc là lão đầu không có công pháp nội tu của Bách Biến thần thông.

Năm đó, đám người Minh Du Nhiên muốn cướp thần thông trên người hắn là bởi vì thuật Bách Biến, đối với sát thủ mà nói, kỹ năng thần thông này giống như ma lực.

Nếu như thế gian này có vua sát thủ ám sát, Dương Bách Xuyên cảm thấy Bách Biến Chí Tôn hoàn toàn xứng đáng, còn cái gì mà sát thủ vương của tổ chức sát thủ U Linh, nếu so sánh thì gã ta chẳng là cái thá gì.



Sát thủ vương và nghé con giao đấu, hắn ta đâm nghé con trọng thương nhưng Dương Bách Xuyên cũng nắm cơ hội xuyên cho sát thủ vương một nhát.

Dương Bách Xuyên nghe thấy rõ tiếng kêu thảm thiết, hơn nữa trên mặt đất vẫn còn vết máu.

Nhưng quỷ dị ở chỗ, không thấy tung tích của sát thủ vương.

Dương Bách Xuyên phóng thần thức thông qua không gian Hắc Liên, hắn phát hiện sát thủ vương không hề chạy, hơi thở vẫn ở quanh đây.

Chỉ là biến mất không thấy.

Dương Bách Xuyên có thể khẳng định sát thủ vương chưa rời khỏi đây, bởi vì cách đó trăm mét chính là vòng vây do yêu binh, yêu tướng Đại Thừa hợp thành.

Vết máu trên mặt đất chứng minh sát thủ vương đã bị hắn đâm trúng, không thấy thi thể chứng minh hắn còn sống.

Trước khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy vết máu, trong lòng hắn không khỏi sợ hãi, sát thủ vương quả thật là có chút thủ đoạn, hắn đã dùng tới kiếm Phá Không, đây là chiêu kiếm mạnh nhất của hắn ở thời điểm hiện tại, cho dù là Phi Thẳng đại viên mãn thì hắn vẫn có thể giết chết.

Ai mà ngờ, gã sát thủ vương này lại biến mất ngay tại chỗ được …

Hiện tại Dương Bách Xuyên chỉ có thể nghĩ tới một khả năng, sát thủ vương nhất định còn ở gần đây, hắn ta dùng U Linh đại pháp dung nhập vào cảnh vật xung quanh…

Thân là sát thủ, nhất là sát thủ vương, năng lực ẩn thân đương nhiên không tầm thường, với sát thủ vương mà nói, dung hợp vào cảnh vật xung quanh là chuyện không khó.

Nơi này nằm sâu trong núi, được bao quanh bởi rất nhiều thảm thực vật và đá, rất dễ ẩn giấu thân hình.

Chuyện này với hắn ta rất đơn giản.

Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long trực chờ trong tay, hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh, hắn dám chắc chắn sát thủ vương đang ở ngay đây.

Nhìn bốn phía, thảm thực vật, núi non, đá tảng không có gì khác biệt, lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên kinh hãi, dù có giấu kỹ đến đâu thì vẫn phải có hơi thở, đúng không?

Không có hơi thở, cỏ cây chỉ là cỏ cây, đá chỉ là đá, hắn không thấy có gì khác biệt.

Dương Bách Xuyên nhíu mày, ngay sau đó hắn đột nhiên xuất kiếm.

“Ầm ầm ầm…”

Nếu đã không thấy, vậy thì hắn sẽ hủy đi cảnh vật xung quanh, hắn không tin không ép được sát thủ vương ra ngoài.

“Ầm…”

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên giật mình, bùn đất phía sau rung chuyển, cảm nhận được nguy hiểm, hắn dùng kiếm ngăn cản, kết quả trong tiếng gầm vang, khí huyết trong cơ thể dâng trào, Dương Bách Xuyên bay ngược về phía sau.

Trong phút chốc, Dương Bách Xuyên nhìn thấy sát thủ vương hiện ra thân hình từ trong đất bùn, hơn nữa trong tay hắn ta còn cầm một con dao găm đen kịt đâm về phía này.

Dương Bách Xuyên bị bay về sau, cơ thể mất đi thăng bằng, sát thủ vương lại đâm tới, gần như liền một mạch, không cho Dương Bách Xuyên cơ hội thở dốc.

Giữa tia chớp, đồng tử Dương Bách Xuyên co rụt lại, hắn nhìn thấy con dao găm của sát thủ vương đang đâm thẳng vào giữa mi tâm mình, khoảng cách rất gần.

Lúc này, sau lưng Dương Bách Xuyên toát cả mồ hôi lạnh, lông tơ dựng đứng, hắn đánh hơi được mùi của cái chết.