Người chưa thấy đâu nhưng giọng đã tới, Tử Hoàng lập tức lên tinh thần, ra sức chống cự, giờ phút này yêu thân khổng lồ của nàng trăm ngàn lỗ hổng, tình trạng vết thương vô cùng nặng, sát thủ U Linh am hiểu nhất là ám sát, trên người nàng đã rất nhiều vết thương.
Nếu như tâm không đủ kiên định thì Tử Hoàng đã sớm ngã xuống rồi.
Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng tới, tảng đá trong lòng Tử Hoàng cũng được buông xuống, nàng biết rõ địa vị của Lưu Tích Kỳ và Dương San San trong lòng Dương Bách Xuyên, nếu hai người này chết thì nàng cũng không biết ăn nói thế nào với thánh chủ, thế nên một mình nàng có thể dễ dàng chạy thoát, nhưng bởi vì Lưu Tích Kỳ và Dương San San, Tử Hoàng không thể bỏ đi được.
…
Cách đó rất xa, Dương Bách Xuyên dùng Càn Khôn nhãn trông thấy Tử Hoàng đang chiến đấu, từ trên cao nhìn xuống, hắn thấy Lưu Tích Kỳ đang ôm muội muội Dương San San không rõ sống chết ở trong lòng, hai mắt Dương Bách Xuyên đỏ ngầu.
Khi nghe được những lời Lưu Tích Kỳ nói với Tử Hoàng, Dương Bách Xuyên lên tiếng với sát ý ngút trời.
Hắn nhìn thấy 21 gã mặc đồ đen, tất cả bọn họ đều có hơi thở cường đại, một mình Tử Hoàng lẻ loi đứng ở cửa sơn cốc chiến đấu.
“Giết cho ta…một người cũng không được bỏ qua…”
Lúc này, Dương Bách Xuyên gần như triệu hoán toàn bộ tu sĩ và đại yêu cảnh giới Phi Thăng cảnh của Vân Môn tiên cảnh, ngoài ra còn có cả hơn vạn Đại Thừa kỳ.
Chỉ riêng số lượng đã đủ để đè ép hai mươi mốt người mặc đồ đen.
Trông thấy dáng vẻ thảm hại của Tử Hoàng, muội muội Dương San San và Lưu Tích Kỳ, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩa, giết những người này sau đó diệt trừ thế lực đứng sau bọn họ.
Từ hôm nay trở đi, hắn phải khiến cho tất cả mọi người ở Tu Chân Giới biết, đệ tử của Vân Môn không dễ đối phó, để bọn họ không dám đi trêu chọc, đụng tới đệ tử Vân Môn thì phải trả giá bằng máu.
“Giết…”
Ba trăm đại yêu cấp bậc Phi Thăng, hơn hai mươi tu sĩ Phi Thăng, Khổng Tước, Khoáng Tùy Phong,Thanh Ngưu, Chuột vương, tất cả đều tập trung đông đủ.
Nghe theo mệnh lệnh, từng người lao xuống như sao băng.
“Các ngươi kết trận, không cho phép để lọt bất cứ kẻ nào.” Dương Bách Xuyên dặn dò hơn vạn yêu binh yêu tướng cấp bậc Đại Thừa, cũng không để bọn họ tham gia ứng chiến.
Lý do thứ nhất là bởi vì, dù sao thì đám người áo đen kia cũng có cấp bậc Phi Thăng cảnh, thực lực chênh lệch rất nhiều so với đại yêu cấp bậc Đại Thừa, thứ hai là không cần thiết, có Khổng Tước và Khoáng Tùy Phong cấp bậc Phi Thăng, cộng thêm hơn ba trăm tu sĩ nhân yêu cũng thừa sức giết chết đám người kia.
Để hơn vạn yêu tu cấp bậc Đại Thừa kết trận, đề phòng có kẻ lọt lưới là được.
Cuộc tàn sát bắt đầu...
Sát thủ vương thấy tình hình không ổn muốn chạy trốn, nhưng Dương Bách Xuyên đã sớm có chuẩn bị, hắn phất tay để nghé con xuất hiện.
“Nghé con, để ta xem xem trong thời gian này ngươi có tiến bộ không, giữ con hàng kia lại cho ta…”
“Chủ nhân yên tâm, hắn ta chạy không thoát…Gào…” Rống một tiếng, nghé con hóa thành tia chớp lao về phía sát thủ vương.
Chồn nhi kêu chi chi, ngồi xổm trên vai Dương Bách Xuyên nóng lòng muốn ra trận.
“Chồn Nhi, đợi một chút…” Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn quanh chiến trường, kiếm Đồ Long trong tay hắn kêu ong ong.
Vừa rồi nghe cuộc nói chuyện giữa Tử Hoàng và gã cầm đầu kia, hắn biết đối phương là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ U Linh khét tiếng, Dương Bách Xuyên không dám sơ ý, tu vi của sát thủ vương là Phi Thăng đại viên mãn, hơn nữa còn là thủ lĩnh, thủ đoạn chắc chắn không hề đơn giản
Hắn không dám để Chồn Nhi qua đó.
Nhưng nghé con là thần thú, nó lớn lên từng ngày ở Vân Môn tiên cảnh, Dương Bách Xuyên muốn xem thời gian qua, nghé con đã tiến bộ ra sao.
Hai mươi người áo đen kia bị Khổng Tước và đám người Khoáng Tùy Phong vây lấy, ai trong số họ đều có thủ đoạn không tầm thường, nhưng cũng không địch lại được nhân số đông, cuối cùng kiệt sức đến chết.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên…
Hơn ba trăm người đấu với hai mươi người, cho dù hai mươi người kia có thủ đoạn thông thiên thì khi giao đấu với tu sĩ cảnh giới cũng sẽ bị đè ép.
Trong nháy mắt, hai mươi người đã bị giết sạch.
“Gào…”
Lúc này, tiếng thét dài của nghé con vang lên, Dương Bách Xuyên nhìn sang, ánh mắt hắn híp lại, không ngờ nghé con chặn sát thủ vương lại bị gã ta đánh trúng, trên người để lại một lỗ sâu.
Thân hình Dương Bách Xuyên biến mất ngay tại chỗ, thần thức được phóng ra thông qua không gian Hắc Liên, Càn Khôn nhãn khóa chặt sát thủ vương đang chuẩn bị bỏ chạy.
“Kiếm Phá Không…”
Một đạo kiếm khí đánh thẳng vào thân hình đang lúc sáng lúc tối của sát thủ vương, rất khó để bắt được gã ta.
“A…”
Có tiếng hét cách đó hàng trăm mét, trên mặt đất xuất hiện một vũng máu, nhưng không có dấu vết của sát thủ vương.
Dương Bách Xuyên bay lên không trung hướng thẳng vũng máu, người khác không thể nhìn thấy, nhưng sát thủ vương chạy không thoát được Dương Bách Xuyên.
Từ thân pháp của sát thủ vương, Dương Bách Xuyên nhìn thấy bóng dáng của bách biến thần thông, rất giống nhưng không qua được cặp mắt của hắn.
Với Dương Bách Xuyên mà nói, người này quả thật rất quỷ dị.