Uy hiếp trắng trợn, không cần thì phá hủy.
Lúc này, Dương Bách Xuyên cuống rồi: "Mười vạn linh thạch thượng phẩm, thành giao."
Đành chịu thôi, tin tức liên quan đến mấy người vợ, hắn không thể không căng thẳng.
Hiện tại đối với hắn mà nói, mười vạn linh thạch không đáng là bao.
Đương nhiên sao hắn lại không nhìn ra lão già Nguyên Vô Thường cố ý chứ.
Có lẽ là hắn quá để ý quá căng thẳng, bị lão già này phát hiện ra điều gì đó, cho nên ông ta mở miệng đòi mười vạn linh thạch thượng phẩm.
Dương Bách Xuyên vung tay lấy ra mười vạn linh thạch thượng phẩm, chất đống trước mặt Nguyên Vô Thường.
Tức thì cả đại sảnh tối om được mười vạn linh thạch chiếu sáng lấp lánh.
"Ôi chao..."
Rốt cuộc Nguyên Vô Thường cũng mở mắt ra, từ trên ghế bật dậy, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm vào một đống linh thạch to đùng, hai mắt phát sáng. Ông ta cười khằng khặc, vung tay thu toàn bộ mười vạn linh thạch thượng phẩm.
Lúc này ông ta mới nghiêm túc nhìn Dương Bách Xuyên: "Vị đạo hữu này ra tay bất phàm, xem ra người tìm những nữ nhân kia chính là ngươi, lão phu không đoán sai. Đá Ảnh Tượng này thuộc về ngươi rồi, đây là tư liệu năm đó lão phu lén ghi lại.
Nói ra cũng thật tình cờ, năm đó những nữ nhân như hoa như ngọc kia bị thế lực nào đó đuổi theo, chạy vào Vô Gian Cốc, không biết bây giờ bọn họ còn sống hay đã chết. Khà khà... Nếu không phải năm đó lão phu thấy mấy nữ nhân xinh đẹp thì đã chẳng tiện tay dùng đá Ảnh Tượng ghi lại... Không ngờ hôm nay lại bán được với giá cao mười vạn linh thạch thượng phẩm. Cảm ơn đạo hữu, khà khà..."
Dương Bách Xuyên nghe Nguyên Vô Thường nói vậy, trong lòng giận ngứa răng. Hắn biết ngay là lão già này nhìn ra mình căng thẳng nên mới hét giá đòi mười vạn linh thạch thượng phẩm.
Nhưng giận thì giận, lúc này Dương Bách Xuyên đã lấy được đá Ảnh Tượng, không có thời gian để ý tới Nguyên Vô Thường, vội vàng thúc giục chân nguyên truyền vào đá Ảnh Tượng.
Ngay sau đó, đá Ảnh Tượng phát ra ánh sáng, một hình ảnh chiếu trong đại sảnh.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy hình ảnh trong đá Ảnh Tượng, toàn thân lập tức run lên. Quả nhiên bên trong đá Ảnh Tượng xuất hiện từng bóng hình quen thuộc...
Chính là mấy cô vợ của hắn, tổng cộng tám người gồm Triệu Nam, Độc Cô Vô Tình, Lâm Hoan, Ninh Kha, Viên Kim Phượng, Bộ Thanh Mai, và tỉ muội Lục Tuyết Hi.
Trên người ai cũng chằng chịt vết thương, vô cùng chật vật, người này dìu người kia vội vàng chạy trốn. Phía sau các nàng là ba người mặc đồ đen, toàn thân che kín mít không nhìn rõ tướng mạo, nhưng từ vóc dáng có thể thấy là đàn ông.
Dễ nhận thấy tu vi của ba nam tử này cao hơn mấy nữ nhân một bậc, nhưng hình như bọn họ không định giết người mà muốn bắt sống các nàng. Tuy nhiên, trong tay Triệu Nam có Khốn Tiên Tác mà trước đây hắn để lại, đó là tiên khí. Ngoài ra, pháp khí trong tay mấy người khác cũng không tệ, còn có rất nhiều phù chú mà tỉ muội họ Lục luyện chế. Nhờ vậy bọn họ mới không bị bắt sống...
Cuối cùng hình ảnh thay đổi, Dương Bách Xuyên nhìn thấy mấy nữ nhân trốn vào trong một hẻm núi đen ngòm, rõ ràng là ban ngày nhưng hẻm núi ấy chỉ toàn một màu đen.
Thoáng cái đám Triệu Nam đã chạy vào hẻm núi, còn ba kẻ mặc đồ đen truy đuổi các nàng lại dừng ngay lối vào, dường như rất e sợ hẻm núi này. Cuối cùng bọn họ giậm chân rời đi.
Nhìn có vẻ như đá Ảnh Tượng ghi hình ở khoảng cách khá xa nên không có âm thanh, chỉ có hình ảnh.
Tuy không có âm thanh, nhưng Dương Bách Xuyên nhìn hình ảnh cũng có thể tượng tượng được tiếng gào thét tuyệt vọng của tám người Triệu Nam lúc đó...
Rắc...
Dương Bách Xuyên bóp nát đá Ảnh Tượng trong tay, mái tóc bạc không gió mà bay, toàn thân tỏa ra sát ý, khí thế cường đại bùng nổ, trực tiếp hất bay đệ tử nhà họ Lôi bên cạnh.
Cũng đụng vỡ bàn ghế khắp đại sảnh của Nguyên Vô Thường. Sau đó, hắn trầm giọng hỏi Nguyên Vô Thường: "Ngươi có biết lai lịch của ba kẻ mặc đồ đen kia không?"