Nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng, Nguyên Vô Thường có thể lăn lộn ở vùng Man Hoang gần thành Lâm Giới này, lăn lộn trong các thương hội lớn, lại còn có tiếng là kẻ lõi đời, ắt hẳn công ta có chỗ hơn người.
Trên đời có vô số tu sĩ, đạo tu chân biến hóa khôn lường. Hôm nay Dương Bách Xuyên gặp phải một tu sĩ mà thần thức và hai mắt của hắn không phát hiện ra sự tồn tại, sau nỗi chấn động hắn cảm thấy chuyện này cũng bình thường thôi.
Hắn cũng thầm cảnh tỉnh bản thân: ở tu chân giới, khi đối mặt với các tu sĩ trên thế gian, cảnh giới tu vi không tượng trưng cho thực lực, khi đối mặt với mọi thứ trên thế gian phải luôn giữ cảnh giác và lòng kính sợ, đó mới là đạo tu chân.
...
Trong đầu Dương Bách Xuyên suy nghĩ mấy chuyện này, đồng thời mắt cũng quan sát Nguyên Vô Thường đang nằm kia giả vờ ngủ.
Lúc này, đệ tử nhà họ Lôi đi tới chỗ Nguyên Vô Thường, dường như hắn ta đã quen với tình huống này, chép miệng nói: "Nguyên lão đầu, ta đến tìm ngươi giao dịch đây. Sao vậy kìa, ngươi tiếp khách như vậy đấy hả?"
"Nhóc con nhà họ Lôi xấc láo, có lần nào ngươi đến mà không chiếm hời không? Nếu không phải lão phu nể mặt ngươi là tôn tử của Lôi Lão Hổ, thì lão phu không cho ngươi vào cửa đâu..."
Nguyên Vô Thường vẫn lười biếng nằm trên ghế, nhắm mắt nói.
Dương Bách Xuyên đứng nghe bên cạnh, đã nhìn ra đệ tử nhà họ Lôi và lão đầu này tiếp xúc khá nhiều. Có điều hắn không ngờ tên đệ tử nhà họ Lôi này lại là cháu trai của Lôi Lão Hổ, dù sao từ đầu đến giờ hắn chưa từng hỏi đối phương.
Đệ tử nhà họ Lôi nghiêm mặt nói: "Nguyên lão đầu, lần này ta đến tìm ngươi giao dịch thật đấy. Ta xin giới thiệu vị này là Vân Môn..."
"Chào Nguyên đạo hữu, ta là Bách Xuyên, bạn của Lôi gia chủ." Dương Bách Xuyên cắt ngang lời giới thiệu thân phận của đệ tử nhà họ Lôi.
Hiện giờ hắn và Vân Môn Tiên Cảnh là nhân vật nổi tiếng ở Tu Chân Giới, người nổi tiếng tất nhiên sẽ rước nhiều phiền phức. Để tránh rắc rối không cần thiết, Dương Bách Xuyên quyết định không tiết lộ thân phận của mình.
Dù sao hiện tại bên cạnh hắn không có nhóm đại yêu Chuột Vương, Tử Hoàng, chỉ một mình lẻ loi. Hắn chỉ đến để hỏi thăm tin tức, không muốn thêm rắc rối.
Dương Bách Xuyên nói xong, chỉ nghe thấy Nguyên Vô Thường lạnh nhạt đáp "ừ", thái độ thờ ơ. Điều này khiến Dương Bách Xuyên không thoải mái, nhưng cũng đành chịu thôi. Lần này hắn đến đây là có việc nhờ vả, mục đích là tìm kiếm thông tin về mấy cô vợ, cho nên hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Nguyên lão đầu, chúng ta đến vì tin tức ở Vô Gian Cốc mà lần trước ta tìm ngươi hỏi thăm. Dứt khoát chút đi, chúng ta cần biết thông tin chi tiết." Đệ tử nhà họ Lôi nói thẳng.
Chỉ thấy Nguyên Vô Thường nằm đó hờ hững cất lời: "Ha ha... tin tức đó là thật, hơn nữa lão phu dám đảm bảo ngoại trừ lão phu ra, cả thành Lâm Giới này không có ai từng gặp. Ta có đá Ảnh Tượng ghi lại, nhưng mà nhóc con nhà họ Lôi à, chắc hẳn ngươi cũng biết quy tắc của lão phu nhỉ?"
"Muốn bao nhiêu cứ nói thẳng." Đệ tử nhà họ Lôi nói.
Cõi lòng Dương Bách Xuyên khẽ run lên, không ngờ Nguyên Vô Thường thật sự có tin tức, hơn nữa còn có đá Ảnh Tượng ghi lại. Nếu là thật thì đây chính là một niềm vui bất ngờ.
Lúc này, Nguyên Vô Thường nhấc một ngón tay, thản nhiên nói: "Mười vạn linh thạch thượng phẩm."
"Ngươi... Nguyên lão đầu, sao ngươi không đi cướp luôn đi? Bình thường hỏi thăm một tin tức nhiều nhất cũng chỉ một nghìn linh thạch mà thôi. Lần này ngươi đòi những mười vạn linh thạch thượng phẩm?" Đệ tử nhà họ Lôi nổi giận đùng đùng.
"Ha ha... Nhóc con à, mười vạn linh thạch thượng phẩm là lão phu nể mặt Lôi Lão Hổ rồi đấy. Đây là đá Ảnh Tượng duy nhất đấy có biết không? Hơn nữa, hôm nay lão phu bán đá Ảnh Tượng cho các ngươi thì gánh phải chịu mạo hiểm rất lớn. Nói thật cho ngươi vậy, chuyện này dính dáng đến một thế lực cực kỳ khó chơi, không khéo tính mạng lão phu sẽ gặp nguy hiểm, mười vạn linh thạch thượng phẩm không đắt chút nào. Chỉ một câu thôi, có muốn không? Không muốn thì bây giờ lão phu sẽ phá hủy đá Ảnh Tượng."
Trong lúc Nguyên Vô Thường nói chuyện, trong tay lóe sáng, một viên đá Ảnh Tượng xuất hiện.