Ngay sau đó, Lý Đại Nghị cười nói: “Haha, hôm nay quả thật các ngươi phải ra nghênh đón ta nha, không chỉ có ta, còn có một người quen cũ cũng tới.”
Đối với Trần Bảy Roi mà nói, hôm nay hắn có thể yên ổn tu luyện ở nhà họ Lôi đều phải cảm kích Lý Đại Nghị, là Lý Đại Nghị tìm được hắn, đưa hắn về nhà họ Lôi, Lý Đại Nghị tìm được rất nhiều người, để bọn họ ở trong đại viện này, cho họ môi trường tu luyện an ổn và một tia hy vọng.
Hy vọng này chính là chủ của Vân Môn – Dương Bách Xuyên.
Chỉ cần bọn họ còn sống, Trần Bảy Roi tin sớm muộn cũng sẽ có một ngày, họ sẽ tìm thấy Dương Bách Xuyên.
Trần Bảy Roi cũng là công thần theo Dương Bách Xuyên, hắn và Lý Đại Nghị khác nhau ở chỗ, sau khi Lý Đại Nghị theo Dương Bách Xuyên thì sáng lập nên Vân Môn quốc tế cùng với Lưu Tích Kỳ, mục đích để xây dựng sản nghiệp, cung cấp vật chất cho Vân Môn.
Mà Trần Bảy Roi hắn vẫn đảm nhiệm vai trò đại tổng quản Vân Môn, lúc trước sửa sang lại thôn nhỏ ở quê nhà Dương Bách Xuyên, xây dựng nên Vân Môn đều do một tay Trần Bảy Roi lo liệu.
Quan hệ giữa hắn và Lý Đại Nghị cũng rất quen thuộc, nghe Lý Đại Nghị nói chuyện, Trần Bảy Roi liền bắt đầu đùa giỡn.
Lúc này Dương Bách Xuyên, Lý Đại Nghị, Chuột vương và lão Phương đã đi vào đại viện.
Trần Bảy Roi đi từ cửa phòng ra nhìn mấy người trong sân, liếc mắt đã thấy quả đầu bạc trắng đầy bắt mắt của Dương Bách Xuyên.
Tóc bạc của Dương Bách Xuyên là sau khi Liễu Linh Linh chết thì không còn biến thành màu đen nữa, toàn bộ người của Vân Môn đều biết.
Giờ khắc này nhìn thấy Dương Bách Xuyên, cả người Trần Bảy như run lên: “Môn…Môn chủ…”
Dương Bách Xuyên cũng vô cùng kích động, vành mắt đỏ lên: “Lão thất…”
Nghe được Dương Bách Xuyên vẫn gọi mình là lão thất như xưa, Trần Bảy Roi run rẩy: “Đệ tử Vân Môn – Trần Bảy Roi bái kiến môn chủ…”
Vừa nói vừa quỳ xuống, hắn khóc không thành tiếng.
Dương Bách Xuyên lắc mình qua, vội vàng đỡ Trần Bảy Roi: “Lão Thất, huynh chịu khổ rồi.”
Năm đó Trần Bảy Roi được xem là một nửa của gia tộc võ cổ cùng huyện với Dương Bách Xuyên, vô cùng chững chạc, sau khi gia nhập Vân Môn được Dương Bách Xuyên truyền công pháp nhập đạo, từ trước tới nay vẫn luôn phụ trách công việc của Vân Môn, thận trọng cẩn thận, sau này từ Trái Đất tới Sơn Hải Giới đều là đại tổng quản
Đây là người mà Dương Bách Xuyên vô cùng tin tưởng, trong lòng hắn vẫn luôn xem Trần Bảy Roi như đại ca của mình.
Mặc dù trên danh nghĩa là đại tổng quản của Vân Môn, nhưng Dương Bách Xuyên chưa bao giờ xem hắn như người ngoài.
Trần Bảy Roi là người có rất nhiều cống hiến cho Vân Môn.
Một câu nói của Dương Bách Xuyên đã làm cho Trần Bảy Roi gào khóc, hắn cũng giống như rất nhiều người ở Vân Môn, trước khi tiến vào Tu Chân Giới, ôm hy vọng tốt đẹp, nghĩ đến cảnh tượng gặp mặt vân chủ Dương Bách Xuyên, nghĩ đến môn chủ của bọn họ sẽ đặt một nền móng mới ở Tu Chân Giới.
Vậy mà hy vọng mãi mãi là hy vọng, sẽ không trở thành hiện thực, tới Tu Chân Giới mới biết thế giới của tu chân giả rộng lớn và nguy hiểm tới mức nào. Suýt chút nữa đã bị người của Thái Huyền Tông bắt, mặc dù sau này tản đi khắp nơi, cũng thất lạc với mọi người…
Đi lang thang trong Tu Chân Giới, hắn không thể phân biệt được Đông, Tây, Nam, Bắc. Tu Chân Giới mênh mông bát ngát, rất nhiều lần thiếu chút nữa đã mất mạng.
Hắn gặp phải yêu thú, nơi nguy hiểm của tu sĩ…May mà Lý Đại Nghị để nhà họ Lôi tìm thấy hắn...
Hôm nay nhìn thấy Dương Bách Xuyên, cảm xúc tích tụ của Dương Bách Xuyên bộc phát.
Dương Bách Xuyên không nhìn, để vị đại ca này phát tiết.
Lúc này, tiếng khóc lớn của Trần Bảy Roi đã kinh động tới những người khác trong đại viên…
Từng cửa phòng mở ra…
“Tiên sinh…”
Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn, Khưu Vân xuất hiện ở cửa phòng bên trái, vành mắt đỏ hoe.
Giây sau, bên cạnh Khưu Vân xuất hiện thêm một nữ tử, người này là em gái út của Vương Tông Nhân - Vương Kiêm Gia!
“Khưu Vân, Kiêm Gia…”
Dương Bách Xuyên kìm lòng không được lên tiếng.