Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3489




Thực lực và thế lực cường đại đều cho thấy sự phi phàm của Vân Môn tiên cảnh, càng chứng minh được thủ đoạn của Dương Bách Xuyên…

Gần đây, khắp Tu Chân Giới đều đang truyền tai nhau về Dương Bách Xuyên và Vân Môn tiên cảnh của hắn.

Mặc dù Lôi Lão Hổ không đi nhưng cũng không làm trở ngại tới việc ông hiểu rõ tình hình chung.

Hiện tại nhìn thấy người thật thì càng tin, Dương Bách Xuyên không phải là người đơn giản.

Lôi Lão Hổ có tu vi Phi Thăng cảnh đỉnh phong, bình thường cũng rất khiêm tốn, nhưng dù sao cũng là tu chân giả, cũng là người đứng đầu một gia tộc.

Đã là người tu luyện thì nhất định sẽ có thứ muốn theo đuổi, ví dụ như ông muốn phi thăng thành tiên…

Lôi Lão Hổ bị kẹt ở bình cảnh rất nhiều năm, thân là tu sĩ, sao có thể không để ý tới việc phi thăng thành tiên?

Nhưng muốn phi thăng cũng đâu dễ dàng như vậy?

Nếu ánh sáng dẫn dắt không tới, không cảm ngộ được bước ngoặt thành đạo cuối cùng, ông sẽ mãi mãi bị kẹt ở bình cảnh, thậm chí còn hóa thành nắm đất.

Ví dụ như thế ở Tu Chân Giới chỗ nào cũng có.

Muốn phi thăng thành đạo cần có cơ hội hiểu rõ thiên đạo, có quá nhiều điều muốn làm, đáng tiếc Lôi Lão Hổ ông lại là gia chủ, không muốn cảm ngộ hoàn chỉnh truyền thừa của những thánh địa kia.

Thậm chí là…tài nguyên tu luyện khổng lồ, những gia tộc như ông mãi mãi sẽ không so được với thánh địa cường đại.

Hơn nữa, muốn bảo vệ truyền thừa của một gia tộc không phải là chuyện đơn giản, chẳng may sau khi ông phi thăng hoặc mất đi, con gái của ông, gia tộc của ông sẽ như thế nào?

Nhà họ Lôi ở thành Hồng Diệp thì vẫn ổn, là thế lực bá chủ, nhưng Tu Chân Giới bao la rộng lớn, xa khỏi thành Hồng Diệp thì sao đây?

Không có ông che chở, Lô gia còn kéo dài được tới đời sau hay không>

Mặc dù thế hệ ông chỉ có một đứa con gái, nhìn thì thưa thớt, nhưng thật ra nhà họ Lôi còn có những nhánh phụ, bọn họ có cùng một tổ tiên, đều là hậu duệ của nhà họ Lôi.

Lôi Lão Hổ đã bị kẹt ở bình cảnh đã hơn ngàn năm, ông rất muốn ra ngoài ngao du, cảm ngộ Thiên Đạo, truy tìm đại đạo của chính mình, nhưng phía sau ông là cả một gia tộc, ông không thể buông được…

Những năm nay ông vẫn luôn bảo hộ nhà họ Lôi, nửa bước không rời.

Hiện tại gặp được Dương Bách Xuyên, sau đó biết được đại thánh chủ này lại là huynh đệ của con rể, trong lòng Lôi Lão Hổ sinh động hẳn lên.

Nếu như có thể giao phó nhà họ Lôi cho Dương Bách Xuyên, giao cho Vân Môn tiên cảnh thì ông sẽ không còn bất cứ nỗi lo nào nữa.

Lôi léo quan hệ với Dương Bách Xuyên, cũng sẽ có được tài luyện tu luyện mà những thánh địa mới có thể chạm tới, điều này có ích rất lớn trong việc theo đuổi đại đạo của ông.

Khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, trong đầu Lôi Lão Hổ đã suy nghĩ được rất nhiều điều.

Hiện tại phải xem Dương Bách Xuyên có nể mặt con rể Lý Đại Nghị, tiếp nhận một gia tộc hay không, ông biết càng là thế lực tông môn cường đại thì càng kiêng kỵ một gia tộc truyền thừa cổ xưa.

Nhà họ Lôi của ông cũng được coi như là gia tộc truyền thừa cổ xưa.

Đáng tiếc ở thế hệ của ông lại không có cao thủ nào, trẻ tuổi thì nhân tài suy bại, nhà họ Lôi đang ở trong tình cảnh vô cùng xấu hổ, khó xử vì không có nhân tài.

Điều này làm cho người một lòng theo đuổi đại đạo như Lôi Lão Hổ rất lo lắng.

Sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên, hoặc nói đúng hơn là sau khi biết được quan hệ giữa Dương Bách Xuyên và con rể Lý Đại nghị, Lôi Lão Hổ đã nhìn thấy cách giải quyết hoàn cảnh khó khăn của nhà họ Lôi.

Vậy nên ông vừa bước vào đã rất khách khí với Dương Bách Xuyên.



Lúc này Lý Đại Nghị và Lôi Tiểu Hổ ngây người, nhìn Dương Bách Xuyên rồi lại nhìn Lôi Lão Hổ với vẻ mặt khó hiểu, sao lại gọi thánh chủ?

Lôi Tiểu Hổ nghi ngờ nói: “Cha, thánh chủ Vân Môn tiên cảnh gì cơ?”

Lôi Lão Hổ cười cười: “Các con suốt ngày vùi mặt ở thành Hồng Diệp không màng sự đời, chẳng trách không biết, nói cho các con nhé, Dương thánh chủ đây là nhân vật phong vân ở Tu Chân Giới đó, hahaha…”

“Nhân vật phong vân? Sao có thể chứ, Vân Tử?” Lý Đại Nghị không hiểu tình hình.

Dương Bách Xuyên cũng cười với Lôi Lão Hồ: “Hư danh mà thôi…Lôi đạo hữu khách khí rồi.”

“Haha, người có thể hủy đi thánh địa Vạn Linh, còn khiến cho tứ đại thánh địa cúi đầu, thủ lĩnh hàng vạn đại yêu cấp bậc Đại Thừa, mấy trăm đại yêu Phi Thăng cảnh, xây dựng căn cứ ở dãy núi Vân Lôi trong truyền thuyết, sao có thể là hư danh, Dương thánh chủ khiêm tốn rồi, để ta nói cho các con nghe…”

Lôi Lão Hổ cười lớn, kể cho con gái Lôi Tiểu Hổ và con rể Lý Đại Nghị nghe lời đồn về Dương Bách Xuyên và Vân Môn tiên cảnh.

Chờ Lôi lão hổ kể xong, miệng Lý Đại Nghị và Lôi Tiểu Hổ đều biến thành hình chữ O, ngạc nhiên đến không ngậm miệng lại được.

Sau khi mọi người ngồi xuống mới bắt đầu trò chuyện, Dương Bách Xuyên cũng không hề giấu diếm, hắn kể những chuyện mình đã trải qua ở Tu Chân Giới.

Nghe xong, Lôi Lão Hổ cảm thán: “Dương thánh chủ quả là phi thường!”