Thấy Hách Vũ Tân nhấc chân định giẫm lên mặt mình, Dương Bách Xuyên vụt đứng dậy, vung đao chém vào đùi hắn ta.
“Răng rắc… Aaaaaa…”
Nửa cái chân của Hách Vũ Tân bị Dương mỗ chém đứt, hắn ta lập tức hét thảm.
Dương Bách Xuyên trở tay bóp cổ đối phương, rồi nói với Chuột Vương: “Đại viện Hách gia, gà chó không tha.”
Hôm nay hắn bị Hách Vũ Tân dạy cho một bài học mang tên hậu quả của việc thả hổ về rừng, hiện tại lực lượng trong cơ thể đã khôi phục, đương nhiên sẽ không mắc phải cùng một sai lầm nữa, hắn lạnh lùng mở miệng sai Chuột Vương diệt toàn bộ đại viện Hách gia.
Tuy rằng giữa sân còn có một Địa Tiên tam chuyển nhưng đối phương không có bao nhiêu uy hiếp với Chuột Vương.
Trước khi Dương Bách Xuyên cử động, Chuột Vương cũng đã lao về phía Địa Tiên tam chuyển, tử quang bộc phát, hoàn toàn không cho Địa Tiên tam chuyển cơ hội, một móng vuốt đã xử gọn đối phương.
Trong đại sảnh chỉ còn lại gia chủ Hách gia Hách Kim Hạn và hai gã Địa Tiên nhị chuyển, cả ba đều bị biến cố thình lình xảy ra dọa choáng váng, kết cục bị Chuột Vương diệt sạch.
Trận chiến nơi đại sảnh kết thúc trong mấy tiếng kêu la, Chuột Vương lại hóa thành một đạo ánh sáng tím xông ra ngoài, ngay sau đó bên ngoài tiếp tục vang lên từng tiếng kêu thảm thiết…
Dương Bách Xuyên không nghe động tĩnh Chuột Vương chém giết người Hách gia nữa mà dời mắt lên Hách Vu Tân trong tay mình, lạnh nhạt mở miệng: “Hẳn ta nên cảm ơn ngươi đã dạy cho ta một bài học nhớ đời, ngươi yên tâm, về sau Dương Bách Xuyên này sẽ không bao giờ nhân từ với kẻ thù nữa, sẽ không cho mấy kẻ tôm tép như ngươi cơ hội phản công, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đây là đáp án của ta cho bài học hôm nay.
Ta có thể diệt Linh Thiên Kiếm Tông thì có thể diệt thánh địa Lăng Thiên, chỉ là ngụy thánh địa mà thôi, không đáng để lo, giờ ta tiễn ngươi lên đường, đi mạnh khỏe, kiếp sau đầu thai cho tốt, đừng đối đầu với ta.”
Dương mỗ rũ mắt, dứt khoát sưu hồn Hách Vũ Tân.
Mười giây sau, Hách Vũ Tân hôi phi yên diệt, Dương Bách Xuyên thu được một ít tin tức.
Hiện tại hắn đã biết Hách Vũ Tân là tôn tử của chủ nhân ngụy thánh địa Lăng Thiên, hắn ta quả thật từng gặp chân ma Vu Minh Tuyền, thậm chí bắt lão Phương là vì tiện tay chứ không phải cố tình.
Chân ma Vu Minh Tuyền khống chế Hách Vũ Tân, sai Hách Vũ Tân bắt một ngàn tu sĩ cho gã tu luyện ma công, lão Phương đụng phải Hách Vũ Tân ở tám trăm dặm bên ngoài sơn mạch Xích Diễm nên mới bị tóm. Lần này Hách Vũ Tân tới Hách gia ở trấn Phong Lôi là vì muốn nhờ gia chủ Hách gia Hách Kim Hạn hỗ trợ bắt đủ một ngàn tu sĩ cho chân ma Vu Minh Tuyền tu luyện ma công mà thôi.
Tất cả xem như một sự trùng hợp, hoặc có thể vận mệnh đã sắp đặt sẵn.
Hắn và Hách Vũ Tân có thù oán, với chân ma Vu Minh Tuyền cũng vậy.
Sau khi sưu hồn Hách Vũ Tân thu được ký ức quan trọng, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, nhớ kỹ vị trí ẩn thân của chân ma Vu Minh Tuyền, dự định quay về liên hệ với đám Diệu Tiên cùng nhau chinh phạt. Hắn cũng để ý ngụy thánh địa Lăng Thiên, ngày sau sai người đi tiêu diệt, dù sao cũng đã kết thù, hắn không định giữ lại mầm mống tai họa cho mình.
Chuyện hôm nay vẫn đang khiến hắn sợ hãi không thôi.
Ngay lúc này, Chuột Vương quay về đại sảnh bẩm báo: “Thánh chủ, đã giải quyết xong tất cả, hậu viện có một mật đạo, hẳn là nơi giam giữ người.”
“Đi thôi, dẫn đường, hẳn lão Phương đang bị nhốt trong nhà tù ở hậu viện.” Lúc Dương Bách Xuyên sưu hồn Hách Vũ Tân đã biết chuyện này.
Hai người một trước một sau tiến vào mật đạo ở hậu viện Hách gia, Dương Bách Xuyên đi hết con đường tối tăm, cuối cùng cũng tới nhà tù.
Đây là chỗ giam giữ luyện đan sư lão Phương của Vân Môn, Dương Bách Xuyên sắp được gặp người quen cũ, trong lòng không nhị được kích động.
“Ầm…”
Dương Bách Xuyên vung tay, chém đứt sợi xích trên cánh cửa tàn tạ, tiện đường phá hủy luôn cấm chế.
Bấy giờ, trong phòng giam tăm tối, mười tu sĩ quần áo cũ nát khẽ run rẩy.
Họ đều là những tu chân giả có tu vi không cao bị bắt tới đây, còn bị phong ấn luôn tu vi trong người.
Dương Bách Xuyên với mái tóc bạc trắng xuất hiện trước cửa phòng nhốt lão Phương, mở miệng gọi với vào trong một tiếng: “Lão Phương…”
Trong góc phòng, một ông già đầu bù tóc rối bỗng ngẩng đầu, sau đó run run nói: “Xuyên… Xuyên Tử…”