Linh Thiên Kiếm Tông là một tông môn nằm ở sơn mạch Tinh Thần hơn hai trăm năm trước, hồi đó cũng được coi là đại tông môn, tuy nhiên Linh Thiên Kiếm Tông lại đi gây hấn với Tinh Thần Môn, muốn thay thế địa vị của Tinh Thần Môn ở sơn mạch Tinh Thần nên bị hắn tiêu diệt.
Hiện tại nghe đối phương thốt ra bốn chữ này, Dương Bách Xuyên bỗng bừng tỉnh: “Ngươi là người của Linh Thiên Kiếm Tông?”
“Hừ, gia gia chính là thiếu tông chủ của Linh Thiên Kiếm Tông năm đó, Hách Vũ Tân, chẳng qua hơn hai trăm năm trước ta chỉ tiểu tu sĩ cùng Nguyên Anh kỳ, nhân dịp hỗn loạn thoát ra ngoài…
Có thể ngươi không tin, Linh Thiên Kiếm Tông và thánh địa Lăng Thiên là người một nhà, đương kim thánh chủ của thánh địa Lăng Thiên là gia gia ruột của ta. Lão tử vốn định đi tìm ngươi báo thù, không ngờ ngươi đã rời khỏi sơn mạch Tinh Thần, hai trăm năm trôi qua lại xuất hiện, còn trở thành chủ nhân của Vân Môn Tiên Cảnh…
Dương Bách Xuyên ơi là Dương Bách Xuyên, không thể không nói, thằng nhãi nhà ngươi đúng là vận cứt chó, thế mà lại tiến bộ thần tốc như thế, ha hả… Nhưng thế thì sao chứ? Hôm nay ngươi đã là Dương thánh chủ nhưng vẫn bị ta đánh tơi bời đấy thôi?
Ha ha… Cảm giác đánh một tên chủ nhân thánh địa thật sảng khoái, nói thật cho ngươi biết, lão tử cũng gặp cơ duyên, hơn một tháng được một vị đại năng vô thượng truyền thụ công pháp, thành tựu tương lai sẽ không kém hơn ngươi, lão thử tinh không thể sử dụng pháp lực cạnh ngươi chính là bảo bối vị đại năng kia ban cho, mà nay khiến Dương Bách Xuyên ngươi biến thành chó chết… Ha ha ha…”
Hách Vũ Tân nói đến cuối thì đắc ý cười phá lên, kể lại ân oán giữa hắn ta và Dương Bách Xuyên.
Đến lúc này Dương Bách Xuyên cũng hiểu ra, tuy hắn không có ấn tượng mấy với Hách Vũ Tân nhưng hắn nhớ rõ lúc diệt Linh Thiên Kiếm Tông năm đó, một ít đệ tử Linh Thiên Kiếm Tông trốn thoát được, chẳng qua tu vi bọn họ khá thấp nên hắn không đuổi tận giết tuyệt.
Hắn không muốn tạo sát nghiệt, cho rằng đám chạy thoát chỉ có tu vi thấp kém, cao tầng đã bị mình giết hết, không gợi được sóng gió gì.
Vậy mà Hách Vũ Tân lại là một trong những người đó chạy trốn năm ấy, Dương Bách Xuyên chỉ không nghĩ tới hắn ta lại có quan hệ với thánh địa Lăng Thiên mà thôi. . Đam Mỹ Sắc
Thánh địa Lăng Thiên, Linh Thiên Kiếm Tông, từ đồng âm, chẳng trách lại cùng một nhà!
Càng ngoài ý muốn là Hách Vũ Tân lại gặp được chân ma Vu Minh Tuyền!
Hách Vũ Tân càng nói càng kích động, càng lúc càng oán hận, sau khi nói xong thì phá lên cười sằng sặc.
Dương Bách Xuyên chìm vào suy nghĩ.
Hiện tại hắn đã biết, có đôi khi nhân từ sẽ hại bản thân.
Hách Vũ Tân chính là ví dụ sống, năm đó hắn không cho thú Ngũ Hành đuổi giết đệ tử chạy trốn của Linh Thiên Kiếm Tông, không nghĩ nó lại biến thành tai họa ngầm lớn như vậy.
Đúng là tự đào hố chôn mình.
Nếu không nhờ có sư phụ, Dương Bách Xuyên biết hôm nay hắn và Chuột Vương thật sự sẽ chết trên tay một tiểu tu sĩ Hợp Thể kỳ.
Đương nhiên không phải bởi vì tên Hách Vũ Tân tu vi Hợp Thể kỳ này lợi hại mà là hắn ta sở hữu Tiên Giới và Tiên Khí cùng cấp, hơn nữa còn có Chân Ma Chi Khí trời sinh đã tương khắc với các năng lượng khác, bất kể là lực lượng gì đều thua thứ trong tay Hách Vũ Tân một bậc, xứng đáng bị hắn ta đánh tơi bời.
Tất cả đều bắt nguồn từ một quyết định của hắn.
Đây là bài học bi thảm, máu chảy đầm đìa, giờ khắc này đã khắc sâu trong lòng.
Ngày sau hắn nhất định không được mềm lòng nữa.
Khi đối đầu, mặc kệ mạnh yếu lớn nhỏ, kẻ thù vĩnh viễn là kẻ thù, một ngày nào đó sẽ cắn ngược lại hắn, vậy nên Dương Bách Xuyên thầm nhủ trong lòng, từ nay về sau khi xử lý kẻ thù không được nương tay.
Như hôm nay quá đáng sợ.
…
“Dương Bách Xuyên đại thánh chủ, giờ lão tử sẽ tiễn ngươi lên đường, ha ha ha…” Hách Vũ Tân kể hết thù hận, đánh Dương Bách Xuyên một trận tơi tả xong, cuối cùng trong lòng cũng thấy vui sướng.
Hắn ta vừa nói vừa nâng một chân lên, dùng hết sức giẫm xuống mặt Dương Bách Xuyên, muốn giẫm chết cái người tạm thời không thể vận dụng pháp lực là hắn, dùng cách thức mất mặt nhất để giết chết kẻ thù của mình.
Dương Bách Xuyên nhìn vẻ mặt dữ tợn đỏ kè của Hách Vũ Tân, mở miệng nói: “Chỉ sợ ngươi không cơ hội…”
Trong lúc nghe Hách Vũ Tân nói chuyện, lão đầu đã hóa giải Chân Ma Chi Khí trong cơ thể hắn và Chuột Vương.