Đây là suy nghĩ trong lòng Bê Đê, Lâu Hải Đường và Ngô Mặc Thu.
"Xuyên... Xuyên Xuyên Tử... Vân Môn chúng ta, à không đúng, hẳn là Vân Môn Tiên Cảnh thật sự mạnh như vậy?"
"Đúng vậy." Dương Bách Xuyên nghiêm túc trả lời: "Ngày sau các ngươi có thể quang minh chính đại du lịch khắp Tu Chân Giới, yên tâm tu luyện, ta sẽ không để yên cho kẻ nào dám ức hiếp môn nhân đệ tử Vân Môn chúng ta."
"Òa... hu hu..."
Bê Đê vừa nghe xong thì òa một tiếng khóc lớn, trong những năm qua, vô số lần hắn ta tưởng tượng có một ngày mình trở nên cường đại, có một tông môn hùng mạnh.
Như vậy có thể diệt Thái Huyền Tông, tìm những đồng môn kia trở về, sẽ không để kẻ nào dám bắt nạt tu sĩ Sơn Hải Giới...
Lâu Hải Đường và Ngô Mặc Thu đỏ hoe vành mắt khi nghe những lời Dương Bách Xuyên nói, các nàng cũng bị Lệ Ngọc Hoàn vây khốn gần trăm năm, không dám ra khỏi Tinh Thần Môn một bước.
Nếu có thế lực cường đại như vậy, Lệ Ngọc Hoàn sao dám làm càn?
"Được rồi đừng khóc nữa, sau này ta sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi." Dương Bách Xuyên an ủi Bê Đê một câu.
"Thánh chủ..."
Lúc này Chuột Vương đi tới.
"Có tin tức mới?" Dương Bách Xuyên hỏi.
Chuột Vương trả lời: "Hồi bẩm Thánh chủ, sau khi sưu hồn đệ tử Thái Huyền Tông, thuộc hạ biết được trong gần trăm năm qua quả thật Thái Huyền Tông đã bắt tu sĩ Sơn Hải Giới, cũng giết vài người, nhưng chủ yếu bắt giữ là chính, dường như đưa bọn họ đến nơi nào đó, cụ thể không có tin tức, chỉ có cao tầng trong Thái Huyền Tông mới biết được.
Ngoài ra, có hơn mười tu sĩ Sơn Hải Giới trong thành Ngân Hà, nhưng bọn họ không phải người Vân Môn, thuộc hạ cũng hỏi bọn họ có biết đệ tử Vân Môn hay không, bọn họ đều tỏ vẻ không biết, có điều càng lúc càng có nhiều tin tức cho thấy rất nhiều người bị Thái Huyền Tông bắt đi..."
Dương Bách Xuyên trầm tư một chút nói: "Nói cho bọn hắn biết nếu bằng lòng đi theo chúng ta thì theo, nếu không muốn thì cách xa chúng ta một chút. Sắp xếp một ngàn người, hai tướng Thiên Yêu đóng giữ thành Ngân Hà, triệu tập những người khác theo ta đến Thái Huyền Tông."
Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên nhìn Ngô Mặc Thu và Lâu Hải Đường nói: "Ba người hãy ở lại thành Ngân Hà, hỗ trợ điều tra xem có đệ tử Vân Môn nào đi lạc hay không, chờ ta giải quyết Thái Huyền Tông sẽ hội hợp với ba người."
Dương Bách Xuyên không tìm thấy tin tức có liên quan tới đệ tử Vân Môn ở thành Ngân Hà nên chỉ đành rời đi. Dù sao bây giờ thành Ngân Hà đã nằm trong tay hắn rồi, bên Giới Trì cũng có nhân viên canh giữ, nếu có tu sĩ ở Sơn Hải Giới đến thì vẫn có thể tiếp ứng.
Bây giờ, chuyện cấp bách nhất vẫn là đến Thái Huyền Tông làm cho rõ rốt cuộc Thái Huyền Tông đã bắt bao nhiêu đệ tử Vân Môn.
Theo lời Bê Đê nói, nhóm người đầu tiên vào Tu Chân Giới có ba đồ đệ là Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân và Võ Kiếm, còn có ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên.
Những người này đều là người vô cùng quan trọng đối với hắn.
Hơn nữa Thái Huyền Tông đã bắt tổng cộng ba tu sĩ Sơn Hải Giới, Dương Bách Xuyên không dám chắc chắn mấy nữ nhân và người khác đến sau có nằm trong số đó không.
Bây giờ sau khi biết tình hình, hắn biết không thể chậm trễ nữa, phải mau chóng xử lý Thái Huyền Tông, làm cho rõ ràng.
Hắn thật sự không dám tưởng tượng, nếu mấy nữ nhân hoặc nhóm đồ đệ xảy ra chuyện… thì hắn phải làm sao?
Cho nên Thái Huyền Tông đã bị hắn cho vào danh sách đen.
Đúng lúc tính luôn nợ mới nợ cũ.
Lúc trước còn có một Lệ Ngọc Hoàn, bây giờ lại cộng thêm một món nợ càng nặng nề hơn.
Sau khi sắp xếp xong ở thành Ngân Hà, Dương Bách Xuyên dẫn thủ hạ yêu tu bay thẳng về phía Thái Huyền Tông.
…
Một ngày sau, khoảng bốn nghìn, ba nghìn Đại Yêu cấp bậc Đại Thừa, hai mươi Phi Thăng cảnh che trời lấp đất, chân giẫm yêu vân, xuất hiện ở bầu trời trên đại trận hộ sơn của Thái Huyền Tông.
Dương Bách Xuyên híp mắt, trực tiếp ra lệnh: “Đánh nổ cái mai rùa này ra cho ta…”
Hắn vừa ra lệnh, mấy nghìn Yêu tu đã phát động công kích với đại trận bên dưới.
“Ầm ầm ầm…”
Năng lượng đủ màu sắc nổ tung trên đỉnh một ngọn núi.