Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3401




Lần trước khi độ đại thiên kiếp, sau khi dùng hết yêu tinh tệ ở trên người, hắn đã lấy mười vạn yêu tinh tệ thượng phẩm từ trong miệng của Chồn Nhi, đây mới chỉ là yêu tinh tệ, chưa tính tới những thiên tài địa bảo khác trên người hắn, chỉ riêng thứ hắn lấy được từ bảo khố Thanh Ngưu, tùy tiện lấy ra một món thì đều là thứ mà Tu Chân Giới muốn cướp đoạt.

Cho nên nói hiện tại Dương Bách Xuyên có thể xứng với câu giàu nứt đố đổ vách.

Chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề tốn bao nhiêu tiền.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâu Hải Đường và Ngô Mặc Thu chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, đối với sự giàu có của Dương Bách Xuyên, bọn họ nhìn thôi cũng thấy đau lòng.

Nhưng là nữ nhân của Dương Bách Xuyên, đương nhiên nàng sẽ không làm mất mặt hắn, thế nên Lâu Hải Đường và Ngô Mặc Thu không nói gì, chỉ có thể im lặng đi theo.

Rất nhanh đã tới lầu sáu.

Âm thanh của một bài hát quen thuộc vang bên tai Dương Bách Xuyên, nhìn theo hướng âm thanh phát ra, hắn nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ váy quyến rũ khiến người không nhịn được mà nghĩ bậy, nàng ta đứng trên sân khấu hát say mê.

Người này không phải ‘Bê Đê’ thì còn ai nữa?

Dương Bách Xuyên nhận ra ‘Bê Đê’ ngay lập tức.

Kể từ khi rời khỏi Sơn Hải Giới đến hiện tại, đã gần hai trăm năm hắn không gặp những người bạn cũ của mình ở Vân Môn – Sơn Hải Giới, lúc này nhìn thấy Bê Đê ở trên sân khấu, trong lòng không khỏi xúc động.

Lầu sáu của Cửu Trọng Tiên Lâu rất rộng, phải lên tới hơn một nghìn mét vuông, Dương Bách Xuyên đoán nơi này được xây dựng bằng trận pháp mở rộng không gian, nếu không chỉ dựa vào diện tích móng của Cửu Trọng Tiên Lâu thì nhiều nhất cũng chỉ rộng bốn – năm trăm mét vuông.

Ở giữa là một sân khấu lớn, xung quanh là phòng bao, xuống dưới nữa chính là đại sảnh chật kín người, dù cho tu vi cao hay là thấp thì đều tập trung tinh thần nghe Bê Đê hát...

Ba người Dương Bách Xuyên theo chân Hỉ Nhi lên phòng, bỏ ra một trăm yêu tinh tệ thượng phẩm để mua chỗ ngồi.

Căn phòng rộng rãi, bên trong có tất cả mọi thứ, cửa sổ rộng lớn nhìn thẳng xuống sân khấu.

Sau khi ngồi xuống, Hỉ Nhi đưa lên đủ các loại linh quả, linh tửu...

Dương Bách Xuyên nhìn Bê Đê dưới sân khấu, hắn quay sang hỏi Hỉ Nhi: “Sắp xếp một chút, ta muốn mời ‘Như Hoa’ cô nương uống rượu.”

Hỉ Nhi nghe vậy thì gương mặt lộ ra vẻ khó xử: “Sợ là không được, từ trước tới nay Như Hoa cô nương không uống rượu riêng với bất kỳ ai.”

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười: “Cứ đi đi, ngươi chỉ cần nói cho Như Hoa cô nương biết, có một người tên là Vân Tử đến từ Trái Đất mời uống rượu, nàng ta nhất định sẽ đồng ý.”

Vừa nói hắn vừa đưa cho Hỉ Nhi thêm mười yêu tinh tệ.

Lúc này, Hỉ Nhi cầm lấy yêu tinh tệ nhưng vẫn hơi lúng túng: “Theo lý mà nói, người là khách quý, ngồi trên ghế thượng thẳng, tửu lâu chúng tôi nên tận lực đáp ứng yêu cầu của ngài.

Nhưng mà...Nói thật cho ngài biết, hậu đài của Như Hoa cô nương rất cứng, cho dù là lâu chủ của Cửu Trọng Tiên Lâu thì cũng phải nể mặt Như Hoa cô nương, Như Hoa cô nương đã lập ra quy tắc, chỉ hát ở tửu lâu, cho bao nhiêu tiền cũng sẽ không bồi khách uống rượu.

Nhưng mà Hỉ Nhi đã thấy phần thưởng của ngài, ta cũng chỉ có thể truyền lời cho Như Hoa cô nương, nàng ấy có nể mặt hay không thì Hỉ Nhi không dám bảo đảm...”

Tâm trạng của Dương Bách Xuyên rất tốt sau khi nhìn thấy Bê Đê, hắn cũng không nói nhiều với Hỉ Nhi, chỉ cười đáp: “Ngươi cứ truyền lời của ta cho Như Hoa là được, chuyện còn lại thì không cần phải quan tâm.”

Hỉ Nhi nghe ý Dương Bách Xuyên giống như là người quen cũ của Như Hoa cô nương, nàng gật đầu nói: “Vậy ta đi thử xem.”

...

Như Hoa hay nói đúng hơn là Bê Đê ở trên sân khấu, sau khi hát xong khúc ‘Quý Phi Say Rượu’, hắn rời đi trong tiếng vỗ tay như sấm.

Hỉ Nhi tới phòng Như Hoa, bị thị nữ ngăn lại.

Hỉ Nhi vội cười, lấy ra năm viên yêu tinh tệ: “Tiểu Lan tỷ tỷ, ta muốn gặp Như Hoa cô nương có được không?”

Tiểu Lan nhận yêu tinh tệ của Hỉ Nhi, trên mặt lập tức nở nụ cười: “Hỉ Nhi muội muội đúng là biết quy củ, Như Hoa cô nương vừa xuống sân khấu, cần nghỉ ngơi, không muốn gặp ai cả, ngươi có chuyện gì có thể nói với ta, ta sẽ giúp đỡ hết sức, được chứ?”