Con hàng này lúc đi học thì rất ẻo lả, sau này theo Mai tỷ tiến vào giới giải trí, trở thành người đại diện. Khi Mai tỷ xảy ra chuyện, hắn ta đã đưa ra một quyết định quan trọng là đến Thái Lan...
Dương Bách Xuyên đưa cho Bê Đê một quyển tu luyện công pháp... Từ đó trở đi, một Đông Phương Bất Bại phiên bản tu chân đã ra đời, hắn cũng trở thành thành viên của Vân Môn, theo chân Dương Bách Xuyên vào Sơn Hải Giới...
Cuộc đời của Bê Đê ở trong mắt Dương Bách Xuyên giống như một truyền kỳ.
Dương Bách Xuyên và Ngô Mặc Thu nghe tiếng hát đều nhận ra được đây là giọng của Bê Đê, mặc dù không biết vì sao hắn lại ở Cửu Trọng Tiên Lâu, nhưng sự xuất hiện của Bê Đê chắc chắn là một tin tức lớn.
Đầu tiên có thể xác định được, người của Vân Môn ở Sơn Hải Giới chắc chắn đã ra khỏi đó và tới Tu Chân Giới, chỉ không biết có những ai ra ngoài, bao nhiêu người đã tới Tu Chân Giới...
Còn có một vấn đề quan trọng là, có ai bị Thái Huyền Tông bắt đi hoặc giết chết không...?
Dương Bách Xuyên có quá nhiều vấn đề cần biết.
Hắn nóng lòng đi vào Cửu Trọng Tiên Lâu.
Cửu Trọng Tiên Lâu giống như cái tên của nó, tất cả có chín tầng.
Mặc dù đây là thế lực của Tán Tiên, thậm chí là nơi Tán Tiên hội tụ, nhưng vẫn tiếp đãi tu chân giả, dù sao thì tửu lâu cũng cần tiền lời.
Thế nên đã vào thì đều là khách, một cô nương ăn mặc như bồi bàn mỉm cười tiếp đón: “Xin chào các vị đạo hữu, tên ta là Khiếu Hỉ Nhi, không biết các vị tới đây để ăn uống, nghỉ chân hay là nghe nhạc?”
Dương Bách Xuyên trực tiếp nói: “Hát khúc ở lầu mấy?”
Cô nương trẻ tuổi cười đáp: “Mấy vị tới đây vì Như Hoa cô nương của Cửu Trọng Tiên Lâu chúng tôi sao?”
“Như Hoa...” Dương Bách Xuyên ngạc nhiên.
Trong lòng lẩm bẩm: “Tên ‘Bê Đê’ chết tiệt kia không đổi nghệ danh thành Như Hoa đấy chứ?”
Nếu đổi tên thì là đúng rồi.
“Đúng thế, rất nhiều khách tới Cửu Trọng Tiên Lâu của chúng tôi để nghe Như Hoa cô nương hát, phải nói là tài nghệ của Như Hoa cô nương rất tuyệt vời, một khúc hát đã vượt qua tất cả các cô nương của Cửu Trọng Tiên Lâu, vươn lên vị trí đầu bảng...
Hôm nay các vị may mắn đấy, một tháng Như Hoa cô nương mới hát một lần, hôm nay đúng dịp lên sân khấu, các vị tới lầu sáu nhỉ, nhưng ở đó thì không tiện nghe Như Hoa cô nương hát, không biết các vị có muốn nghe không?” Khiếu Hỉ Nhi nói.
Trong lòng Dương Bách Xuyên như đổ mồ hôi hột, nếu thật sự là Bê Đê thì hắn sẽ trừng trị cho ra trò, đường đường là đệ tử Vân Môn lại lưu lạc tới bước này.
Còn đầu bảng...?
Trong lòng chán thì chán nhưng Dương Bách Xuyên vẫn nói: “Dẫn đường, nếu đã tới thì tất nhiên phải nghe, ta cũng muốn mở mang kiến thức tài nghệ của Như Hoa cô nương.
Tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, sắp xếp cho ta phục vụ tốt nhất ở Cửu Trọng Tiên Lâu. Vừa nói Dương Bách Xuyên vừa tiện tay thưởng cho mười viên yêu tinh tệ thượng phẩm.
Yêu tinh tệ ẩn chứa linh khí tinh khiết của đất trời giống như linh thạch, được dùng rất phổ biến ở Tu Chân Giới, tóm lại là đồ tốt.
Hỉ Nhi được thưởng mười yêu tinh tệ thì lập tức vui mừng, tiền típ một năm của nàng cũng không được nhiều như vậy, trước kia nhận được đều là linh thạch trung phẩm, ít thì một – hai viên, nhiều thì mới được mười viên.
Đây là lần đầu tiên Hỉ Nhi được cho mười yêu tinh tệ thượng phẩm, nàng biết mình gặp được vị khách hào phóng rồi, Hỉ Nhi nhận yêu tinh thạch, cảm ơn nói: “Đa tạ tiền bối đã ban thưởng hậu hĩnh, Hỉ Nhi nhất định sẽ cho mấy vị phục vụ tốt nhất, mời theo ta lên lầu.”
‘Có tiền mua tiên cũng được’, câu nói này cũng áp dụng ở Tu Chân Giới.
Bỏ ra mười viên yêu tinh tệ thượng phẩm, vẻ mặt của Hỉ Nhi tươi như hoa, nhiệt tình cũng tăng gấp mấy lần, dẫn ba người Dương Bách Xuyên lên lầu.
Đối với tu sĩ bình thường mà nói, mười yêu tinh tệ thượng phẩm hay là linh thạch thượng phẩm thì đều không ít, nhưng với Dương Bách Xuyên thì chỉ như hạt cát trong sa mạc mà thôi.