Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3394




Tuy nhiên, hắn cũng đã xác định được nơi này chính là vị trí tông môn của Thái Huyền Tông.

Sau khi xác định vị trí, Dương Bách Xuyên xoay người cấp tốc rời đi.

Không đi không được, hắn đã đuổi theo Lệ Ngọc Hoàn suốt ba ngày, sức mạnh nguyên thần hao tổn rất lớn. Hơn nữa, hắn đã chạm vào kết giới đại trận hộ sơn của Thái Huyền Tông, chắc chắn đã làm kinh động đến người của Thái Huyền Tông.

Hắn đang ở trạng thái nguyên thần, không tự đại đến độ cho rằng mình vô địch, nói không chừng sẽ bị người ta tiêu diệt đấy. Mặt khác, hắn đã xác định được vị trí, sau khi trở về hắn sẽ tập hợp nhân lực tấn công, lúc này không cần phải mạo hiểm.

"Kẻ nào dám mạo phạm Thái Huyền Tông ta..."

Một tiếng hét như sấm rền lập tức vọng tới.

Dương Bách Xuyên giật mình, thầm nói nguy hiểm thật. Nguyên thần di chuyển, xuất hiện ở nơi cách mấy vạn dặm, sau đó chạy biến.

...

Ngày thứ sáu, nguyên thần của Dương Bách Xuyên hồi khiếu.

Sau khi mở mắt ra, hắn trông thấy Tử Hoàng, Khổng Tước và Thanh Ngưu đã dẫn yêu binh yêu tướng dưới trướng của mình đến.

"Thánh chủ..."

Tất cả đều khom lưng bái kiến Dương Bách Xuyên.

"Miễn lễ. Trong nhà có xảy ra chuyện gì không?" Dương Bách Xuyên hỏi một câu theo thói quen.

Tử Hoàng trả lời: "Thánh chủ yên tâm, mọi chuyện trong nhà đều ổn."

Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ý đã biết. Thật ra hắn cũng biết trong nhà không có chuyện gì, dù sao đến cả nhân vật cấp bậc thánh chủ cũng không dám tùy tiện vào sâu trong dãy núi Vân Lôi.

Cho nên Vân Môn Tiên Cảnh vô cùng an toàn.

Nhưng Chuột Vương hiểu ý Dương Bách Xuyên, nói: "Thánh chủ yên tâm, người của mấy thánh địa kia vẫn canh chừng bên ngoài dãy núi Vân Lôi, không rời đi, lại càng không phát hiện ra chúng ta đã đào một đường ngầm ở đây."

"Vậy thì tốt. Tạm thời thế lực của chúng ta vẫn chưa đủ sức lấy cứng chọi cứng với thế lực siêu cấp cấp bậc thánh địa. Các ngươi phải cẩn thận nhé! Tiếp theo chúng ta sẽ đến vùng cực bắc, ta đã tìm được vị trí sào huyệt của Thái Huyền Tông.

Khoảng hơn hai trăm năm trước, ta đã kết thù với Thái Huyền Tông. Bây giờ Lệ Ngọc Hoàn cũng là đệ tử của Thái Huyền Tông, vì vậy phải giải quyết ân oán này.

Chúng ta không địch lại thánh địa, chẳng lẽ lại không làm gì được một Thái Huyền Tông? Các ngươi theo ta tới Thái Huyền Tông, xem như Vân Môn Tiên Cảnh chúng ta luyện tập xưng bá Tu Chân Giới.

Nếu Thái Huyền Tông biết điều, giao ra Lệ Ngọc Hoàn thì chúng ta sẽ bỏ qua. Bằng không, ta không ngại tiêu diệt Thái Huyền Tông. Ngoài ra, ta phải nói cho các ngươi biết Thái Huyền Tông được xem là tông môn hàng đầu dưới thánh địa, các ngươi có dám đấu một trận không?"

Nói xong Dương Bách Xuyên đưa mắt nhìn tứ đại Yêu Soái Tử Hoàng, Khổng Tước, Chuột Vương, Thanh Ngưu và một nghìn yêu tu cấp bậc Tôn Vương mà bọn họ dẫn theo.

Từ sau khi tiến vào khu vực trung tâm nằm sâu trong dãy núi Vân Lôi, dừng chân ở Vân Môn Tiên Cảnh, năm vạn yêu tu cấp bậc Độ Kiếp của Thái Hoang Tinh Hải đã khổ tu mười năm, trong số năm vạn yêu tu có gần năm nghìn yêu tu cấp bậc Độ Kiếp bước vào cấp bậc Tôn Vương, ai ai cũng có thể so với Đại Thừa của Nhân tộc.

Đương nhiên Đại Thừa sơ cấp chiếm phần lớn, nhưng Đại Thừa trung kỳ và hậu kỳ, thậm chí viên mãn cũng không phải số ít.

Tử Hoàng, Khổng Tước, Thanh Ngưu và Chuột Vương tự chọn ra một nghìn yêu tu cấp bậc Tôn Vương, thông qua đường hầm đến Tinh Thần Môn gặp Dương Bách Xuyên.

Tổng cộng có bốn nghìn yêu tu cấp bậc Tôn Vương tương đương tu sĩ Đại Thừa.

Trong đó vẫn chưa tính bốn người Tử Hoàng, mỗi Yêu Soái dẫn theo năm đại yêu cấp bậc Thiên Yêu.

Cộng lại là lực lượng gồm hai mươi tư đại yêu cấp bậc Thiên Yêu tương đương Phi Thăng cảnh, bốn nghìn Tôn Vương tương đương tu sĩ Đại Thừa.

Phóng mắt nhìn khắp Tu Chân Giới, lực lượng này tuyệt đối là một lực lượng đáng sợ. Đây là thành quả tu luyện của các yêu tu dưới trướng Dương Bách Xuyên trong mười năm ở Vân Môn Tiên Cảnh.

Dương Bách Xuyên nói xong, chăm chú nhìn bọn họ...

Sau đó, tiếng hô rung trời đồng thanh vang lên: "Nguyện vì thánh chủ san bằng Thái Huyền Tông, nguyện vì thánh chủ giết địch..."

Tiếng hô rung trời văng vẳng hồi lâu, tên họ Dương nào đó cũng nhiệt huyết sôi trào, hô to: "Xuất phát!"