Tóm lại thì đường đã thông, tới tận khi bước đi trên con đường nằm ở độ sâu tận mười nghìn thước dưới lòng đất, tâm trạng Dương Bách Xuyên vẫn còn rất kích động.
Cứ nghĩ tới lát nữa thôi sẽ được gặp lại Lâu Hải Đường, Ngô Mặc Thu, Hầu Đậu Đậu, tiểu Phượng Hoàng, còn có Thương Vũ Tình và Thương Vũ Hoan ở Tinh Thần Môn là hắn lại không kiềm nén nổi sự hân hoan trong lòng.
Khoảng thời gian hắn tới Tu Chân cũng đã trăm năm, chẳng biết người thân bạn bè ở Sơn Hải Giới tới được Tu Chân Giới chưa nữa…?
Vừa đi, Dương Bách Xuyên vừa chìm đắm trong dòng suy nghĩ của bản thân.
Vì là đường hầm dưới lòng đất chứ không phải trên mặt đất nên kích thước không quá rộng, dẫn tới tốc độ cũng tương đối chậm, phải mất chừng mười ngày thì Dương Bách Xuyên và Chuột Vương mới đến được điểm cuối.
“Thánh chủ, chúng ta đến nơi rồi ạ.” Chuột Vương dừng bước, báo.
Bấy giờ, Dương Bách Xuyên nhìn thấy trước mặt bọn họ xuất hiện một quảng trường rộng bằng sân bóng đá dưới lòng đất, và nơi đó đã tề tựu đầy đủ ba nghìn tộc nhân của tộc chuột Ngũ Hành.
Lúc trông thấy Dương Bách Xuyên, cả đám đồng loạt quỳ một chân xuống, hô lớn: “Tham kiến thánh chủ.”
“Đứng dậy đi, mọi người vất vả nhiều rồi.” Đối diện với những tộc nhân tộc chuột Ngũ Hành này, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất biết ơn, suốt mười năm không ngủ không nghỉ nối thông một đường hầm dài tới vậy, công lao của họ là không thể bỏ qua.
“Nguyện vì thánh chủ máu chảy đầu rơi.” Ba nghìn tộc nhân tộc chuột Ngũ Hành đồng thanh trả lời, rền vang tựa sấm.
***
Sau khi Chuột Vương thi pháp, một cánh cửa thông với mặt đất hiện ra, Dương Bách Xuyên bật người nhảy lên, chớp mắt đã có mặt trong một sơn cốc.
Lúc bay lên trời quan sát, hắn phát hiện quả nhiên đã tới rìa dãy núi Tinh Thần, giờ đây, dãy núi Tinh Thần dài triệu dặm lập tức đang hiện hữu ngay trong thần thức của hắn.
Hắn quá nôn nóng muốn biết tin tức của Tinh Thần Môn, của Lâu Hải Đường, thế nên vội vàng tản thần thức ra khắp bốn phía. Quả nhiên, hắn phát hiện Đại trận Sơn Môn của Tinh Thần Môn thế mà lại ở trạng thái hoạt động, tới cả thần thức của hắn cũng bị chặn lại bên ngoài Đại trận Hộ Sơn.
Tinh Thần Môn là tông môn do Nhị sư huynh sáng lập, có thể ngăn chặn thần thức của hắn cũng không phải chuyện gì lạ.
Nhưng trước khi rời đi, hắn đã diệt trừ Lệ gia ở thành Tinh Thần, nâng Tinh Thần Môn lên thành chủ nhân của dãy núi Tinh Thần dài triệu dặm, đồng thời ủng hộ gia tộc Hoàng Phủ nhận lấy vị trí thành chủ của thành Tinh Thần.
Thế nên theo lý mà nói thì hiện tại, hẳn là Đại trận Hộ Sơn của Tinh Thần Môn phải ở trạng thái bất hoạt mới đúng.
Vậy mà bây giờ, trong thần thức của hắn, Tinh Thần Môn lại bị vây nhốt trong Đại trận Hộ Sơn, điều này không bình thường chút nào.
Trái tim Dương Bách Xuyên hơi xao động, đừng bảo là đã xảy ra chuyện gì rồi đó nha?
Bấy giờ, hắn đã không còn tâm trí đâu để cẩn thận điều tra tình hình hiện tại của thành Tinh Thần, sau khi chào tạm biệt Chuột Vương, trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ, chớp mắt đã xuất hiện trước Sơn Môn của Tinh Thần Môn.
Nhìn Sơn Môn khép kín trước mặt, thời gian đoán chừng không hề ngắn, ít nhất cũng phải tám, chín mươi năm.
Đại trận Hộ Sơn bị mở ra, nghĩa là tin tức lưu thông với bên ngoài cũng tắt, khó trách lại không cảm ứng được phân thân củ sen. Lúc ở Thái Hoang, vì sự tồn tại của sức mạnh pháp tắc nên không liên lạc được với phân thân củ sen cũng là chuyện bình thường, nhưng trong mười năm gần đây kể từ khi rời khỏi Thái Hoang, hắn vẫn không cảm ứng được gì, hóa ra là do Tinh Thần Môn đã hoàn toàn bị vây trong Đại trận Hộ Sơn.
Nhất định Tinh Thần Môn đã xảy ra chuyện!
Không hiểu sao trong lòng Dương Bách Xuyên lại cảm thấy rất bất an.
Hắn đứng trước Đại trận Hộ Sơn, giơ tay bấm pháp quyết, tung ra từng đạo thủ quyết đánh thẳng lên đại trận.