Một ngày nào đó sau trăm năm, trong lúc đi săn Dương Bách Xuyên nhìn thấy một con thú hoang U Minh Giới trông khá giống thỏ sinh một cặp con non.
Hắn thấy chúng đáng yêu nên không giết, mà bắt về tặng cho Liễu Linh Linh.
"Linh Linh mau nhìn xem ta mang cái gì về cho nàng này..."
Ba gian nhà tranh một mảnh sân nhỏ, nơi này là nhà của Dương Bách Xuyên và Liễu Linh Linh.
Dương Bách Xuyên đi vào sân, hô vọng vào nhà tranh.
"Xuyên ca về rồi..."
Liễu Linh Linh từ trong nhà tranh đi ra, tươi cười hỏi: "Chàng mang cái gì về vậy?"
Dương Bách Xuyên bắt cả nhà bốn con thú hoang giống thỏ ở bên trong túi đi săn ra, đặt xuống đất: "Nàng xem đi này. Về sau ta ra ngoài săn thú thì để mấy con thú nhỏ này bầu bạn với nàng."
"Ôi chao, đáng yêu quá!" Liễu Linh Linh vui vẻ ôm một con thú nhỏ ngoan ngoãn lên.
Dương Bách Xuyên cười ha ha, vô thức nói ra một câu: "He he, sau này chúng ta sẽ sinh một ổ con..."
"Xuyên ca, huynh đừng quên nơi này là U Minh Giới, không thể sinh con, vì vậy chúng ta không thể có con. Trong thế giới này chỉ có hai chúng ta sinh sống, không ai có thể quấy rầy thế giới riêng của đôi ta... ha ha!"
Liễu Linh Linh ôm thú nhỏ trong lòng, tùy ý nói.
Nhưng lúc này, không hiểu sao cõi lòng Dương Bách Xuyên chợt run lên. Hắn vô thức nói ra chuyện con cái, nghe thấy Liễu Linh Linh nói nơi này là U Minh Giới, không thể có con...
Bỗng dưng gương mặt của một cặp nam nữ bỗng hiện ra trong đầu Dương Bách Xuyên.
Lúc này, dường như tận sâu trong trái tim hắn đang phát ra tiếng rắc rắc như âm thanh kính vỡ.
Đúng vậy... nơi này là U Minh Giới chứ không phải Tu Chân Giới, không phải Sơn Hải Giới, cũng không phải Trái Đất.
Hắn đã chết trong thiên kiếp, đã vẫn lạc rồi, đã biến thành một u linh nhỏ yếu, không còn là người tu chân oai phong một cõi nữa...
Tức thì tận sâu trong trái tim hắn tràn đầy cảm giác không cam lòng và bi thương.
Cũng tại thời khắc này, hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện, nghĩ tới hai đứa con Đoàn Đoàn và Viên Viên của mình, nghĩ tới đứa con Âu Dương Ngọc Thanh sinh cho hắn ở trái đất mà đến nay hắn vẫn chưa được gặp...
Hắn nghĩ tới cha mẹ, nghĩ tới các cô vợ, nghĩ tới Lưu Tích Kỳ, Lý Đại Nghị... rất nhiều người thân bạn bè của hắn...
Mặc dù từ lâu hắn đã chấp nhận hiện thực mình độ kiếp thất bại, nhưng chưa bao giờ hắn nhớ họ như lúc này...
Mỗi người, mỗi gương mặt bắt đầu hiện ra trong đầu hắn...
Dương Bách Xuyên nhớ về những chuyện đã xảy ra giữa mình và mỗi người bọn họ, nhớ lại những gian khổ và thành tựu trên con đường tu đạo của mình.
Sau khi hắn nghe thấy từ con cái, lúc này rất nhiều chuyện chợt ùa về trong tâm trí hắn, tất cả dần trở nên rõ ràng.
Hắn nhớ con, nhớ vợ, nhớ tất cả mọi người... nhớ vô cùng.
Trong nỗi nhớ còn xen lẫn cảm xúc không cam lòng trào dâng trong tim.
Ầm!
Khoảnh khắc này, trong cơ thể Dương Bách Xuyên phát ra âm thanh nặng nề, toàn thân hắn run lên.
Tiếp đó, bỗng nhiên hắn phát hiện trong người mình phát ra một luồng năng lượng quen thuộc, đó là chân khí.
Trên cánh tay trái cũng nóng lên.
Tử Phủ xuất hiện trong cơ thể, nguyên thần hiện ra trong biển ý thức...
Tất cả pháp lực đã mất đều khôi phục.
Chuyện này?