Nếu lúc đó hắn không có lo lắng, Liễu Linh Linh đã không chết.
"Nhóc Xuyên... Ta biết ta biết rồi, bây giờ cuối cùng chúng ta cũng ở bên nhau..."
Hai người ôm nhau thì thầm.
Hồi lâu sau, Dương Bách Xuyên lấy lại bình tĩnh, nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó không ổn?
Nhìn Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên hỏi với giọng run rẩy: "Linh Linh, sao nàng lại xuất hiện ở đây? Đây là đâu?"
"Nơi này là U Minh Giới đấy, chàng quên là ta đã chết mấy trăm năm rồi sao, bây giờ chàng cũng đã chết, hiện giờ chúng ta là linh hồn, người đã chết đều sẽ xuất hiện ở U Minh Giới, sau này chúng ta có thể sống ở đây..." Liễu Linh Linh mỉm cười nói.
Đầu óc Dương Bách Xuyên choáng váng, hắn đột nhiên nhớ tới lúc này mình đang Độ Kiếp, hắn đang vượt qua Cửu Cửu Thiên Kiếp, nhớ tới trước đó mình bị một con Cự Long Lôi Kiếp bổ vào người rồi sau đó hắn không biết gì nữa.
Bây giờ xem ra hắn chưa vượt qua được Thiên Kiếp mà đã chết dưới Thiên Kiếp.
Vừa nói, Dương Bách Xuyên vừa vội vàng giơ cánh tay lên nhìn cánh tay trái của mình, đồ án ấm Càn Khôn biến mất rồi.
Cũng không thể vận chuyển pháp lực, muốn quan sát bên trong thân thể cũng không được, bởi vì không có linh thức, hiện giờ hắn đã hoàn toàn trở thành linh hồn của một người bình thường.
Hơn nữa, trong nội tâm kêu gào gọi lão già cũng không thấy đáp lại...
Không còn gì cả...
Lúc này, Dương Bách Xuyên sửng sốt, hắn không thể chấp nhận sự thật là bản thân lại chết dưới Thiên Kiếp như thế.
Nhưng sự thật đã rõ ràng, hắn chết rồi, thiên địa ở đây cũng khác với Tu Chân Giới, hơn nữa Liễu Linh Linh cũng xuất hiện ở đây, đây chính là U Minh Giới.
"Ha ha... Xem ra Cửu Cửu Thiên Kiếp quả nhiên không phải ai cũng có thể vượt qua..."
Một hồi lâu sau, Dương Bách Xuyên cười khổ.
Hắn chấp nhận thực tế và nghĩ rằng mình đã chết.
Lúc này, Liễu Linh Linh ôm hắn thuyết phục, bắt đầu kể cho hắn nghe những chuyện trong U Minh Giới, Dương Bách Xuyên đi cùng Liễu Linh Linh nhưng không hề cảm thấy mất mát, hắn đi theo Liễu Linh Linh bắt đầu hành trình ở U Minh Giới...
Dương Bách Xuyên theo Liễu Linh Linh ở lại U Minh Giới. Hắn đã chấp nhận hiện thực mình độ kiếp thất bại, trở thành một u linh ở U Minh Giới.
Đương nhiên là ở cùng Liễu Linh Linh.
Ở U Minh Giới chỉ có môi trường khác với Tu Chân Giới, ngoài ra không có gì thay đổi, bởi vì U Minh Giới cũng có u linh khác tồn tại.
Nói là U Minh Giới chẳng thà nói là nơi linh hồn bắt đầu cuộc sống mới. Trong thế giới này không có sinh linh tu sĩ, rất nhiều u linh sinh sống như người bình thường.
Dương Bách Xuyên và Liễu Linh Linh sống trong một sơn cốc.
Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, được gặp lại Liễu Linh Linh là một cơ hội để bù đắp lỗi lầm.
Năm xưa hắn nhặt đất có lẫn máu của nàng rơi xuống sau khi chết, lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật, còn ôm chiếc váy cưới mà hắn chuẩn bị cho Liễu Linh Linh mà bái thiên địa. Trong lòng hắn đã ngầm thừa nhận Liễu Linh Linh là vợ mình.
Dương Bách Xuyên vẫn luôn tiếc nuối vì chưa chính thức bái đường thành thân với Liễu Linh Linh, bây giờ nỗi niềm tiếc nuối ấy đã được Dương Bách Xuyên hoàn thành ở U Minh Giới.
Hắn và Liễu Linh Linh bái thiên địa, từ đó về sau hai người trải qua cuộc sống như người bình thường.
...
Thoáng cái Dương Bách Xuyên và Liễu Linh Linh đã chung sống trăm năm.
Trong trăm năm này, Dương Bách Xuyên hoàn toàn quên hết tất cả, ngày ngày trải qua cuộc sống yên ổn.
Ở U Minh Giới này, tuy hắn là u linh nhưng vẫn phải ăn uống. Ở đây có núi có sông, cuộc sống đi săn đánh cá kéo dài suốt trăm năm.
Dương Bách Xuyên đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống kiểu này, cũng chìm đắm trong đó.