Dương Bách Xuyên cầm kiếm bước về phía Hoa Lang, trong mắt hắn bây giờ, Hoa Lang đã trở thành người chết.
Thiên kiếp Cửu Cửu mới qua hai lần, lần thứ ba đang ấp ủ, hắn nhất định phải xử lý Hoa Lang, quét dọn chướng ngại cho bản thân trước khi lần lôi kiếp thứ ba ấp ủ xong.
Thiên kiếp lần sau càng mạnh mẽ hơn lần trước, trong sân có tồn tại như Hoa Lang khiến Dương Bách Xuyên không yên tâm.
Về chuyện lão đầu từng nói lúc trước để Hoa Lang tiếp nhận một phần Thiên Hỏa, Dương Bách Xuyên không cầu mong nữa rồi, bởi vì bây giờ trông Hoa Lang còn khó tự bảo vệ bản thân, hoàn toàn không chống đỡ được đến lúc Thiên Hỏa kiếp của hắn xuất hiện.
Hơn nữa thiên kiếp của hắn là thiên kiếp Cửu Cửu cao nhất, thiên kiếp cấp bậc này thực ra đừng nói là hắn, cho dù Hoa Lang không phải kẻ địch, dốc toàn lực giúp đỡ, Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy không có tác dụng lắm.
Như vậy còn chẳng bằng xử lý Hoa Lang trước, trừ khử kẻ địch lớn này, về sau toàn lực ứng phó độ kiếp.
Dương Bách Xuyên bước đến chỗ cách Hoa Lang ba mét, hắn cảm nhận sức sống yếu ớt của Hoa Lang, nói: “Nên tiễn ngươi lên đường rồi…”
Lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên chém kiếm về phía Hoa Lang.
Nhưng đúng lúc này, Hoa Lang bị thiên kiếp đánh cháy đen vốn đang nằm trên mặt đất, đột nhiên lật người, trong tay phát ra một chùm ánh sáng về phía Dương Bách Xuyên.
“Kẻ muốn Hoa Lang ta chết còn chưa ra đời…”
Dương Bách Xuyên kinh ngạc, vội vàng giơ kiếm Đồ Long lên ngăn cản.
“Ầm…”
Dương Bách Xuyên như trúng đòn nghiêm trọng, cả người bay ngược ra ngoài.
Hắn tuyệt đối không ngờ tới Hoa Lang còn có lúc giả chết, nói chính xác là thực lực của Hoa Lang quá mạnh mẽ, cho dù gã bị thiên kiếp ảnh hưởng, nhưng chỉ cần chưa chết, thì Hoa Lang vẫn có thực lực đánh lại hắn.
“Bịch…” . Tì𝒎 đọc 𝐭hê𝒎 𝐭ại # T𝗋ù 𝒎T𝗋𝑢yệ𝓃.VN #
Dương Bách Xuyên bị một đòn của Hoa Lang đánh bay ra xa hơn trăm mét, cả người giống như tan rã, hắn biết nếu không phải Hoa Lang từng bị thương, thì một đòn toàn lực đủ để giết chết hắn.
Lúc này, Dương Bách Xuyên rất muốn tìm trợ thủ từ trong không gian bình Càn Khôn, nhưng nghĩ đến thiên kiếp nên đành nhẫn nhịn.
Bởi vì thiên kiếp không nhận người.
“Phụt…”
Hắn phun ra vết máu lớn, nhịn cơ thể đau đớn đứng dậy.
Hoa Lang vèo một cái đã xông về phía hắn, miệng nói: “Nhóc con, gan ngươi không nhỏ, nếu không phải… A…”
Đang nói chuyện, cơ thể Hoa Lang đột nhiên chấn động, chợt dừng lại rồi co rúm.
Dương Bách Xuyên biết có lẽ là thiên kiếp Tuyết Tàng của Hoa Lang tác quái.
Thấy vậy, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này được.
Cánh Thiên Ưng sau lưng chợt cử động, sau đó đã hắn đã xuất hiện bên cạnh Hoa Lang, đâm một kiếm.
“Phập…”
Lần này Dương Bách Xuyên đã đâm một kiếm lên người Hoa Lang.
“Thiên Lang trảo…”
Dương Bách Xuyên đâm trúng Hoa Lang, nhưng lại chưa đâm xuyên ngực gã, ngay sau đó Hoa Lang vung tay về phía Dương Bách Xuyên, tay gã biến thành móng vuốt đánh mạnh lên kiếm Đồ Long của Dương Bách Xuyên.
“Keng!”
Kiếm Đồ Long tóe lửa, cánh tay Dương Bách Xuyên tê dại, kiếm Đồ Long suýt nữa tuột khỏi tay, hắn lùi ngược lại hơn mười mét.
Dương Bách Xuyên càng ngày càng kinh ngạc về thực lực của Hoa Lang, cho dù thiên kiếp Tuyết Tàng phát tác, bị đại thiên kiếp ảnh hưởng, một đòn tùy tiện của Hoa Lang cũng khiến Dương Bách Xuyên khí huyết sôi trào.
Cũng may là đánh lên kiếm Đồ Long, nếu rơi trên người hắn, thì Dương Bách Xuyên biết chắc chắn hắn sẽ chịu thiệt lớn.
Cho dù chỉ là công kích tùy ý của Hoa Lang, nhưng vẫn khiến Dương Bách Xuyên hộc máu. Bây giờ hắn đã hiểu quái thai Tuyết Tàng thật sự không đơn giản, cho dù sau này gặp quái thai Tuyết Tàng khác cũng phải cẩn thận chút.