Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3221




“Tại hạ bất tài, ta là quán chủ của Vân Môn Yêu Y quán.” Dương Bách Xuyên nói.

“Hừ…” Thanh niên da đen nói: “Ngươi chính là quán chủ của Yêu Y quán này, đúng lúc lắm, đây là thiếu chủ của núi Hắc Ô chúng ta, nghe nói Yêu Y quán các ngươi muốn tuyển nhận đệ tử, thiếu chủ của chúng ta là kỳ tài ngút trời, thừa tư cách làm đệ tử của ngươi.

À, núi Hắc Ô chính là một trong 108 Yêu Vương, hôm nay đặc biệt đưa thiếu chủ của chúng ta đến tiểu y quán này học y, đám người các ngươi thật vô lễ, lại dám không cho chúng ta báo danh.”

“Còn có chúng ta, chúng ta là tộc Linh Miêu trong 108 Yêu Vương, có thanh niên tài tuấn trong tộc muốn đến học y ở y quán của các ngươi, nhanh cho ta gia nhập Yêu Y quán…”

Lão giả tự xưng là tộc Linh Miêu chỉ vào ba linh miêu trẻ tuổi bên cạnh, nói.

Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn, người đến có ba thế lực Yêu Vương, hai thế lực vô cùng kiêu ngạo, chính là tộc Qụa Đen và tộc Linh Miêu.

Chỉ còn lại một tộc đứng yên không nhúc nhích, người đến là một mỹ phụ mặc xiêm y năm màu, phía sau là hai nữ tử dịu dàng. Bọn họ vẫn luôn đứng xem, không nói gì, hắn cũng không nhìn ra sự kiêu ngạo không coi ai ra gì từ trong mắt bọn họ.

Trong ba thế lực, so với hai thế lực trước, Dương Bách Xuyên càng cảm thấy hứng thú với ba Yêu tộc mặc xiêm y năm màu kia.

Hùng Bất Nhị đứng bên cạnh, như nhìn ra thắc mắc của Dương Bách Xuyên, truyền âm giải thích: “Dương đại ca, ba ngươi không nói chuyện kia cũng là một trong các thế lực của 108 tiểu yêu vương, bản thể là chim gõ kiến.

Mặc dù huyết mạch của tộc Chim Gõ Kiến loãng, nhưng lại rất được chào đón trong số 108 thế lực tiểu yêu vương. Tộc này có một thiên phú đặc biệt là rất nhạy cảm với các loại sâu, có thể bắt được chính xác các con sâu xâm nhập hoa cỏ cây cối, rất nhiều thế lực Yêu tộc đều có linh dược viên, đa số sẽ đi mời tộc Chim Gõ Kiến để xử lý nạn sâu bệnh ở linh dược viên.

Cho nên tộc Chim Gõ Kiến có quan hệ rất rộng, phần lớn các tộc đàn sẽ nể mặt tộc Chim Gõ Kiến, hơn nữa trong cuộc náo loạn vừa rồi, ba Chim Gõ Kiến kia cũng không ồn ào.”

Dương Bách Xuyên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nghe Hùng Bất Nhị nói xong cũng có chút ngạc nhiên. Trên thực tế, người Địa Cầu đều không xa lạ gì với chim gõ kiến, từng được học trong sách giáo khoa tiểu học, chim gõ kiến chính là bác sĩ của giới động vật, bắt sâu trên cây, đào kẽ răng cho cá sấu…

Hắn không ngờ ở Tu Chân Giới thật sự có tộc Chim Gõ Kiến, còn là nửa bác sĩ của Yêu tộc.

Nhìn mỹ phụ trung niên và hai nữ tử nũng nịu phía sau nàng ta, trong lòng Dương Bách Xuyên đã có lựa chọn.

Đúng lúc này, tên quạ đen chán ghét kia lại kêu gào: “Này… Ngươi có ý gì hả? Rốt cuộc có thu thiếu chủ của tộc chúng ta hay không?”

“Đúng vậy, có cho hay không, nói một câu, một tiểu yêu mà thôi, đừng cho mặt lại không cần…” Tiếp theo là tộc Linh Miêu lên tiếng.

Dương Bách Xuyên nhíu mày nói: “Chỉ là 108 tiểu yêu vương mà thôi, ta chướng mắt, chỉ bằng đám dưa vẹo táo nứt các người cũng muốn đi theo ta học y? Cửa sổ cũng không có, cút đi…”

“Ngươi…”

“Gan chó cũng lớn đấy…”

“Ầm… A…”

Một bóng đen xuất hiện, yêu khí nổi lên, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Ngay sau đó yêu quái của tộc Qụa Đen và tộc Linh Miêu ngã xuống mặt đất.