Quạ Đen và tộc Linh Miêu ăn nói vô lễ với Dương Bách Xuyên, Hùng Bất Nhị cảm nhận được sự phản cảm của Dương Bách Xuyên với bọn họ, lập tức hiểu ý của Dương Bách Xuyên, ra tay đánh bò yêu quái của hai tộc Qụa Đen và Linh Miêu.
“Thứ chó má, dám quấy rối Yêu Y quán, cút, nơi này do Hùng gia này che chở… Gào…” Hùng Bất Nhị hóa thành bản thể, nổi giận gầm lên.
Yêu quái của hai tộc Qụa Đen và Linh Miêu vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy bản thể của Hùng Bất Nhị, tộc Gấu Đen chính là đại Yêu tộc nằm trong 72 Đại Yêu Vương.
Hơn nữa từ hơi thở của Hùng Bất Nhị, bọn họ biết được đối phương là cấp Tôn Vương, còn bọn họ chỉ là tiểu yêu quái, biết lần này đá phải ván sắt.
Vội vàng bò dậy, hoảng sợ dẫn tộc nhân rời đi.
Mộc Thanh Hoa của tộc Chim Gõ Kiến nhìn thấy thái độ cứng rắn của Yêu Y quán, nói không tuyển nhận là không tuyển nhận, thậm chí còn có cả người của tộc Gấu Đen, bọn họ liền biết không còn hy vọng, nàng ta nhìn về phía hai người phía sau, gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Tộc Gõ Kiến cũng coi như là nửa bác sĩ của dãy núi Vạn Yêu, không lẽ các ngươi không muốn học tập y thuật tinh vi hơn sao?”
Mộc Thanh Hoa quay đầu nhìn thấy quán chủ Yêu Y quán đang mỉm cười nói chuyện với mình, vốn dĩ cho rằng không còn hy vọng, ai ngờ trước khi đi quán chủ lại lên tiếng.
Mộc Thanh Hoa lấy lại tinh thần, cực kỳ vui sướng, vội vàng bước lên một bước, nói: “Nô gia tên là Mộc Thanh Hoa, bái kiến quán chủ…”
Đầu tiên Mộc Thanh Hoa khom người hành lễ với Dương Bách Xuyên, sau đó nói với hai hậu bối bên cạnh: “Ngọc Trân, Ngọc Linh, nhanh cảm ơn quán chủ.”
“Đừng cảm ơn quá sớm, giữ các ngươi lại, cho các ngươi một cơ hội bởi vì các ngươi không càn quấy vô lễ không coi ai ra gì như hai tộc kia, cũng nghe nói tộc Chim Gõ Kiến của các ngươi tinh thông thuật ngự trùng, nếu học y, chắc chắn sẽ có thiên phú hơn các Yêu tộc khác.
Còn việc có thể ở lại Yêu Y quán hay không, ta còn phải nhìn xem thiên phú của các ngươi, nếu không đạt, cuối cùng ta cũng không nhận các ngươi. Đi thôi, đi vào kiểm tra với ta, nếu có thể thông qua, ngươi sẽ trở thành đệ tử của Yêu Y quán, ta cũng sẽ truyền thụ y thuật cho các ngươi.”
Mặc dù Dương Bách Xuyên không nhận ngay, nhưng Mộc Thanh Hoa đã cảm thấy đây là một vinh dự quá lớn.
Ở trong mắt Mộc Thanh Hoa, Dương Bách Xuyên thật sự là một yêu quái rất có cá tính, hơn nữa có một người của tộc Gấu Đen ở đây, kiên định bảo vệ quán chủ Yêu Y quán nhìn tu vi hơi nhỏ yếu này, hiển nhiên quán chủ Yêu Y quán không phải hạng người đơn giản.
Quan trọng hơn, thân là nửa bác sĩ của Yêu tộc, Mộc Thanh Hoa biết rất rõ, hiểu y đạo, chữa bệnh cứu yêu ở thành Vạn Yêu, có thể chữa khỏi được các loại bệnh, y thuật của Yêu Y quán này cao siêu đến mức nào.
Ban đầu tộc Chim Gõ Kiến cũng không để ý đến Vân Môn Yêu Y quán, sau khi biết được tin Yêu Y quán muốn thu đệ tử, lúc này mới làm bọn họ chú ý đến.
Sau đó bắt đầu điều tra Yêu Y quán, điều tra xong, thật sự làm bọn họ kinh ngạc cảm thán.
Quán chủ Vân Môn Yêu Y quán Dương Bách Xuyên chính là tộc Linh Dương của dãy núi Vạn Yêu, lúc trước từng bái sư một vị cao thủ vô cùng cường đại, sau khi học thành tài trở về dãy núi Vạn Yêu mở Yêu Y quán ở thành Vạn Yêu.
Quan trọng hơn, trong quá trình điều tra, tộc Chim Gõ Kiến phát hiện, từ lúc mở Yêu Y quán đến giờ, chữa vô số bệnh lớn nhỏ, nhưng Yêu Y quán chưa bao giờ thất bại.
Sau đó Yêu Vương của tộc Chim Gõ Kiến làm nàng ta dẫn theo hai tiểu công chúa đến đây bái sư học y. tộc Chim Gõ Kiến có thể trở thành một trong 108 thế lực tiểu yêu vương, không chỉ bởi vì bọn họ có một tiểu yêu vương cấp Tôn Vương, còn bởi vì tộc của bọn họ là nửa bác sĩ của Yêu tộc.
Cho nên nên Vương của tộc Chim Gõ Kiến mới muốn đưa hai nữ nhi có thiên phú không tồi đến đây bái sư học y.
Mộc Thanh Hoa vân lệnh vua mang theo hai tiểu công chúa đến đây bái sư, nhưng không ngờ lúc bọn họ đến, Yêu Y quán đã dừng báo danh.
Nửa đường còn gặp phải tộc Qụa Đen và Linh Miêu, sau khi đến đây, hai tộc này dùng thái độ tự cao tự đại, cho nên hoàn toàn không được gặp quán chủ Yêu Y quán Dương Bách Xuyên.
Mộc Thanh Hoa lại biết bọn họ đến cầu người khác, nên không ăn nói vô lễ như hai tộc kia, chỉ yên tĩnh đứng một bên.