Đúng lúc này, Hùng Bất Nhị lại là nghe Dương Bách Xuyên cười nói: “Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, nói gì nhất ngôn cửu đỉnh? Tặng ngươi một câu ‘Người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết.’ Nếu không làm được, để lại một vạn yêu tinh tệ rồi rời đi, nhưng mà nhớ kỹ là yêu tinh tệ thượng phẩm.”
“A...”
“Trời ơi, một vạn yêu tinh tệ, điên rồi sao?”
“Đúng thế, một vạn yêu tinh tệ thượng phẩm đấy...Giá khám bệnh trên trời à?”
“...”
Dương Bách Xuyên vừa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng bàn tán của mọi người.
Nhưng giờ phút này Hùng Bất Nhị cũng không thèm để ý cái gì mà, một vạn yêu tinh tệ thượng phẩm, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn một câu “Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết” của Dương Bách Xuyên.
Tương lai, Hùng Bất Nhị hắn sẽ trở thành tộc trưởng thống lĩnh một tộc yêu, xưa nay luôn rất coi trọng lời hứa, sao có thể nói không giữ lời, huống chi so với việc Dương Bách Xuyên chữa khỏi cho hắn, quét rác thôi thì có là gì?
Hơn nữa còn có bao nhiêu yêu đang nhìn như vậy, lúc trước hắn đã nói với Dương Bách Xuyên, chỉ cần là việc có thể làm thì hắn đều đáp ứng, nếu như hôm nay không đồng ý thì chuyện Hùng Bất Nhị nói không giữ lời sẽ truyền khắp thành Vạn Yêu và dãy núi Vạn Yêu, thử hỏi sau này hắn có thể làm gì được nữa?
Có thể kết giao được một y sư như Dương Bách Xuyên tương đương với nhiều hơn một cái mạng, nghĩ kỹ lại vẫn là Hùng Bất Nhị hắn vòng vo.
Hùng Bất Nhị lập tức lên tiếng: “Y sư nói gì vậy, Hùng Bất Nhị ta sao có thể nói mà không giữ lời?
Dương Bách Xuyên nở nụ cười, trước mặt nhiều yêu quái như vậy, Hùng Bất Nhị đồng ý là được.
Sau đó Hùng Bất Nhị vung tay nộp lên một vạn yêu tinh tệ tiền chữa bệnh.
Nhìn thấy yêu tinh tệ Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười thầm: “Cuối cùng cũng khai trương rồi.”
Hắn quay sang nói với Chồn Nhi: “Chồn Nhi thu tiền...”
“Chi chi...”
Thân là đệ nhất tham tiền bên cạnh Dương Bách Xuyên, Chồn Nhi hoan hô reo hò, giây sau bóng màu vàng nhạt chợt lóe, một vạn yêu tinh tệ thượng phẩm đã bị Chồn Nhi thu lại.
Cảnh tượng này làm cho hai mắt của Hùng Bất Nhị sáng lên, hắn lẩm bẩm: “Y quán này không đơn giản.”
Chồn Nhi vừa thi triển tốc độ, Hùng Bất Nhị nhìn mà kinh sợ.
Tốc độ này cũng phải xếp hạng nhất hạng nhì ở dãy núi Vạn Yêu.
Hắn lại kính trọng Dương Bách Xuyên thêm.
...
Bởi vì Yêu Y Quán Vân Môn đã trị khỏi cho Hùng Bất Nhị, thanh danh ở thành Vạn Yêu cũng dần truyền xa...
Yêu quái tới cửa xem bệnh càng ngày càng nhiều, mới đầu Dương Bách Xuyên còn rất ham thích, nhưng một tháng sau hắn đã không chịu nổi, bởi vì yêu quái tới cửa tìm hắn xem bệnh càng ngày càng nhiều, nhiều nhất một ngày đạt tới hơn ba trăm, hơn nữa nếu không phải ngoài cửa có Hùng Bất Nhị duy trì trật tự thì sẽ càng nhiều hơn.
Thế nên Dương Bách Xuyên ở ngoài cửa một tấm biển, mỗi ngày tiếp đón mười yêu, còn lại thì ngày mai lại tới.
Trong thời gian một tháng, Dương Bách Xuyên không thu phục được tiểu đệ nào, bởi vì yêu quái đến đây xem bệnh, tu vi đều không lọt vào mắt Dương Bách Xuyên, hắn cần chất lượng mà không phải số lượng, ít nhất cũng phải là yêu vương mới được, bởi vì khống chế một yêu vương đồng nghĩa với việc khống chế yêu quái của cả một đỉnh núi.
Nước Sinh Mệnh cũng không thể lãng phí.
Mặc dù nước Sinh Mệnh có thể tái sinh, nhưng một giọt cũng phải cần tới mười ngày.
Thời gian này hắn cũng kiếm được không ít yêu tinh tệ, đương nhiên không phải yêu quái nào Dương Bách Xuyên cũng thu phí rất cao, Hùng Bất Nhị chỉ là một ví dụ, không phải tất cả yêu tộc đều giàu có.
Nói đến chữa bệnh, Dương Bách Xuyên vẫn chọn con đường gần gũi với mọi người, dù sao hắn cần danh tiếng, yêu quái bình thường khám bệnh cũng chỉ là tượng trưng thu chút yêu tinh tệ, đương nhiên có vài yêu quái không có yêu tinh tệ nhưng lại có không ít linh dược, linh dược Dương Bách Xuyên chiếu theo đơn, thu toàn bộ.
Hắn tích lũy linh dược là để luyện đan, gia tăng tu vi cho mình.