Hùng Bất Nhị đỏ mắt nhìn Dương Bách Xuyên, sâu trong đôi mắt ấy đều là cảm kích.
Nhưng ánh mắt đỏ rực của Hùng Bất Nhị lại khiến Dương Bách Xuyên run rẩy.
Trong lòng thầm nghĩ: “Mẹ kiếp, con gấu này sẽ không...”
Dương Bách Xuyên vừa nghĩ như vậy, hắn vội vàng lui về phía sau bảo trì khoảng cách với Hùng Bất Nhị, khẩu vị của ông đây vẫn chưa nặng như vậy.
Nhưng mà ngay sau đó Hùng Bất Nhị trịnh trọng cúi đầu với Dương Bách Xuyên: “Thần y, lúc trước tiểu yêu có nhiều mạo phạm, mong được thứ lỗi.”
Hùng Bất Nhị thành khẩn xin lỗi Dương Bách, xem như xin tha thứ cho lỗi lầm lúc trước.
Dương Bách Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Chỉ cần không phải phương diện kia là tốt rồi, hóa ra là cảm tạ, còn may.”
Nghĩ tới nghĩ lui Dương Bách Xuyên vẫn rất tán thường Hùng Bất Nhị, hắn nói: “Đứng lên đi, ta cũng đâu chữa không cho ngươi, cần tiền khám nha...”
Chuyện nhỏ, cần bao nhiêu yêu tinh tệ thần y cứ việc nói.” Lúc này, Hùng Bất Nhị tỏ vẻ không thiếu gì tiền.
“Ừm... Dương Bách Xuyên gật đầu như chuyện hiển nhiên, ngay sau đó hắn quay sang nhìn Hùng Bất Nhị cười gian trá: “Tiền khám bệnh là đạo lý hiển nhiên, không cần nhiều lời ngươi cũng phải đưa cho ta, vấn đề mà ta đang quan tâm, ta cũng đã nói với ngươi rồi, nếu như ta chữa khỏi thì ngươi sẽ đáp ứng mọi điều kiện mà ta đưa ra! Bây giờ vẫn được tính chứ?
Hùng Bất Nhị ngẩn người không hề nghĩ ngợi nói: “Tính, đương nhiên tính, toàn bộ dãy núi Vạn Yêu ai mà không biết Hùng Bất Nhị ta là nhất ngôn cửu đỉnh, có yêu cầu gì thần y cứ việc nói là được, chuyện ta có thể làm thì đều sẽ đáp ứng.”
Hùng Bất Nhị được chữa khỏi độc nên tâm trạng rất tốt, luôn miệng đồng ý, nhưng hắn cũng không ngốc tới mức đó, hắn nói hễ là chuyện có thể làm được thì đều đáp ứng, điều kiện tiên quyết là phải làm được mới tính, không được cũng không thể trách hắn.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Không hề khó, tất nhiên ngươi có thể làm được.”
“Vậy xin thần y cứ nói.” Hùng Bất Nhị thở phào nhẹ nhõm.
“Yêu y quán của ta vừa mới khai trương, nhân lực không đủ, ngoài cửa còn thiếu quét rác, ngươi tới quét rác đi.” Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng nói ra điều kiện.
“Cái gì...” Hùng Bất Nhị cho rằng mình nghe lầm.
Người vây xem bên ngoài lại xôn xao.
Ban đầu là ngạc nhiên vì Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi cho Hùng Bất Nhị, lúc sau lại bàn tán về điều kiện mà Dương Bách Xuyên đưa ra.
Hắn nghe có người nói: “Trời ạ, vị y sư này có phải điên rồi không? Hắn bảo thiếu chủ của Hắc Hùng tộc, đi quét cửa?”
“Đúng là điên rồi, tiệm này sợ là sắp bị Hùng Bất Nhị đập rồi...”
“Y sư này cũng khá đấy, bảo Hùng Bất Nhị quét cửa lớn, hắn cũng không sợ bị Hắc Hùng tộc nuốt chửng...?
Ngoài cửa lớn chúng yêu bàn tán sôi nổi, Dương Bách Xuyên lại thờ ơ không thèm để ý, hắn nhìn chằm chằm Hùng Bất Nhị, ngươi tự nhận nói được làm được không phải sao?
Vậy thì để xem có đúng hay không, điều kiện mà hắn đưa ra, Hùng Bất Nhị có thể làm được!
Không thể không nói Dương Bách Xuyên rất xấu xa, nhưng hắn đang cố ý, ai bảo Hùng Bất Nhị vừa tiến vào đã đòi đập phá tiệm, trong mắt hắn thì hành động này chính là không tôn kính, mặc dù quyết định muốn kết giao với con gấu này, nhưng cũng phải xem hắn ta có đủ tư cách hay không đã.
Nói đúng hơn, hắn muốn xem Hùng Bất Nhị có nói được làm được, giữ chữ tín hay không?
Nếu như ngay cả lời mình nói ra cũng không làm được, vậy càng không có tư cách làm bằng hữu của hắn.
Hắn muốn cho Hùng Bất Nhị một bài học vì nói năng ngông cuồng, cũng muốn cho đám yêu quái ở thành Vạn Yêu xem, yêu y quán của Dương Bách Xuyên hắn không phải ai cũng có thể làm càn.
Đây xem như là răn đe.
Hùng Bất Nhị cũng rất bối rối, hắn nghĩ tới vô số khả năng, nhưng lại không ngờ Dương Bách Xuyên sẽ đưa ra điều kiện như vậy.
Nhục nhã không?
Có chứ, hắn chính thiếu chủ của Hắc Hùng tộc chỉ đứng sau thế lực của tứ đại yêu tôn, bảo hắn đi quét cửa?
Chuyện này chẳng khác nào đang sỉ nhục hắn.
Hùng Bất Nhị trừng mắt nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, hắn muốn xem Dương Bách Xuyên đang nghĩ gì?