Bây giờ Dương Bách Xuyên không dám trông chờ vào những người khác, chỉ có Long Chủng Thanh Ngưu có thể chiến đấu, cũng là người mạnh nhất ở đây, yêu thú cấp Tôn Vương có thể sánh ngang với tu sĩ Đại Thừa.
“Ầm…”
Hai bên va chạm.
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, Dương Bách Xuyên cảm thấy một sức mạnh cực lớn truyền đến kiếm Đồ Long, đột nhiên bị bắn ngược lùi lại.
Cùng lúc đó, Thanh Ngưu nổi giận gầm lên, lao về phía Võ Văn Trạch.
“Ầm…”
Bị Thanh Ngưu đâm, Võ Văn Trạch cũng lùi về sau.
Nhìn thấy vậy, Dương Bách Xuyên mỉm cười, hắn dám đánh với Võ Văn Trạch, không chỉ vì thực lực bây giờ của hắn rất cường đại, còn vì bên cạnh hắn có Thanh Ngưu. Hơn nữa Võ Văn Trạch là Địa Tiên tam chuyển, nhưng bây giờ tu vi của lão ta bị áp chế ở Độ Kiếp đại viên mãn.
Cho nên Dương Bách Xuyên cảm thấy thực lực của hai bên đều ngang bằng nhau, nên hắn không sợ hãi Võ Văn Trạch, thậm chí nếu nói về số lượng, bên hắn chiếm ưu thế tuyệt đối.
Phía sau còn có Lục Yên Chi, cao thủ dùng độc, mặc dù Lục Yên Chi không thể đánh được Võ Văn Trạch, nhưng nếu hạ độc cũng đủ làm lão ta ăn mệt.
Hắn và Thanh Ngưu xông lên chém giết, hoàn toàn có thể tạo cơ hội cho Lục Yên Chi hạ độc.
Còn có Thú Ngũ Hành, chồn nhỏ, Đả Tiên Thạch, đều có thể lợi dụng sơ hở để chiến đấu, cho nên Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi Võ Văn Trạch.
Tất nhiên còn có một con nghé con, chính là thần thú, nhưng Dương Bách Xuyên không trông mong nghé con có thể trợ giúp, bởi vì hiện tại nghé còn chỉ là con non, vừa mới ra đời, nó còn rất xa lạ với thế giới này, không có kinh nghiệm tham gia chiến đấu.
Tình hình chiến đấu trong sân rất kịch liệt, lửa bay khắp nơi.
Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long, chém ra một kích mạnh nhất bị Võ Văn Trạch dùng tay không đỡ được, ép hắn lùi về sau vài mét.
Thanh Ngưu đâm thẳng lên trên người của Võ Văn Trạch, nhưng cũng chỉ làm Võ Văn Trạch lùi về sau mấy thước.
Lần đầu tiên đấu, hai bên ngang cơ nhau.
Dương Bách Xuyên thấy được sự cường đại của Võ Văn Trạch, mặc dù áp chế tu vi, nhưng Địa Tiên đến từ thánh địa vẫn mạnh hơn Nguyên Thần Huyễn rất nhiều.
Chỉ bằng việc Võ Văn Trạch dùng tay không đỡ được kiếm của hắn cũng đủ để chứng minh sự cường đại của lão ta.
Đáng sợ hơn, một kích có thể sánh ngang với tu sĩ Đại Thừa của Thanh Ngưu cũng chỉ làm Võ Văn Trạch lùi về sau vài thước.
Nhìn qua cũng không làm lão ta bị thương.
Dương Bách Xuyên không sốt ruột ra tay, trong đầu tính toán cách đối phó.
Võ Văn Trạch cũng không ra tay, nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên, trong lòng rất khiếp sợ.
Mặc dù Võ Văn Trạch có thể đỡ được một kiếm vừa rồi của Dương Bách Xuyên, ép hắn lùi về sau, nhưng có một điều người khác không biết, chưởng pháp mà lão ta tu luyện không hề đơn giản.
Hai tay của Võ Văn Trạch chính là pháp khí cường đại, qua lần đánh vừa rồi với Dương Bách Xuyên, Võ Văn Trạch cảm nhận được sự cường đại quỷ dị của cổ kiếm trong tay Dương Bách Xuyên, bên trong tràn ngập kiếm lực vượt xa kiếm khí bình thường, nếu không phải lão ta tu luyện được một đôi tay âm dương, chân nguyên trong cơ thể là chân nguyên của Địa Tiên tam chuyển thì chắc chắn người có hại sẽ là lão ta.
Thanh Ngưu bên cạnh Dương Bách Xuyên cũng có thực lực vượt xa Độ Kiếp, là một con yêu thú cấp Tôn Vương.
Võ Văn Trạch bị Thanh Ngưu va chạm, chân nguyên trong cơ thể quay cuồng.
Võ Văn Trạch thu lại sự khinh thường, lão ta biết Dương Bách Xuyên khó đối phó, phải dùng hết toàn lực, nếu không lão ta sẽ bị thiệt lớn, dù sao lão ta cũng bị pháp tắc Thái Hoang áp chế quá nhiều.
Dương Bách Xuyên cũng càng thêm cảnh giác, sự cường đại của Võ Văn Trạch khiến hắn không dám thả lỏng, biết không có kiếm Đồ Long, hắn không phải là đối thủ của Võ Văn Trạch.
Trong lòng suy nghĩ đến phương án mọi người cùng ra tay.
Liếc nhìn Lục Yên Chi, nàng gật đầu ý bảo đã hiểu.