Dương Bách Xuyên biết rất rõ, từ lúc giết Trình Vĩ Khang luyện hóa pháp trượng Vạn Linh, đã không có khả năng hòa giải với thánh địa Vạn Linh.
Hắn trả lại pháp trượng Vạn Linh, nhưng thánh địa Vạn Linh sẽ buông tha cho hắn sao?
Chắc chắn không.
Vậy trả lại làm gì?
Cho nên sau khi nghe Võ Văn Trạch nói, hắn bật cười: “Pháp trượng Vạn Linh đã là đồ của ta, đã bị ta luyện hóa, cho nên… Không trả lại được.”
Võ Văn Trạch nhìn nụ cười trên mặt Dương Bách Xuyên, nghe được sự kiên quyết trong giọng nói của hắn, biết Dương Bách Xuyên sẽ không đồng ý.
Sau đó, sắc mặt Võ Văn Trạch tối lại, nói thật, tu luyện đến cảnh giới này, lão ta không thích bạo lực, nhưng nhìn bộ dáng không muốn thỏa hiệp của Dương Bách Xuyên, lão ta đành phải ra tay.
Mỉm cười, nói với Dương Bách Xuyên: “Tiểu đạo hữu, lão phu có thể cho ngươi thêm một cơ hội, lão phu chính là thập trưởng lão của thánh địa Vạn Linh, cũng là Địa Tiên tam chuyển, cảnh giới có thể đi vào Thái Hoang, thông qua sự áp chế của pháp tắc.
Cho nên đối phó với ngươi dễ như trở bàn tay, nhưng lão phu không thích sử dụng bạo lực, cũng không muốn bắt nạt tiểu bối, vì vậy ngoan ngoãn trả lại pháp trượng Vạn Linh, đừng ép lão phu ra tay.”
Dương Bách Xuyên thấy được ngọn lửa tham lam trong mắt Võ Văn Trạch, mặc dù lão ta che giấu rất tốt, nhưng không qua được mắt của hắn.
Ngọn lửa hắn nhìn thấy trong mắt lão ta là ngọn lửa tham lam, biết ngay Võ Văn Trạch không chỉ muốn đòi lại mỗi pháp trượng Vạn Linh, lão ta còn có mưu đồ khác.
Nghe Võ Văn Trạch nói xong, Dương Bách Xuyên giả vờ ngạc nhiên nói: “Cấp bậc Địa Tiên tam chuyển?”
“Đúng vậy.” Võ Văn Trạch còn tưởng rằng Dương Bách Xuyên sợ hãi, lão ta mỉm cười nói.
Nhưng nói đi nói lại, đến cảnh giới này của Võ Văn Trạch, lão ta có thực lực bản lĩnh, khinh thường một tu sĩ nhỏ bé như Dương Bách Xuyên là chuyện rất bình thường, bởi vì bản thân Địa Tiên tam chuyển đã là đỉnh cấp của cảnh giới tu chân, hơn nữa Võ Văn Trạch còn là trưởng lão thánh địa Vạn Linh, cường đại hơn Địa Tiên tam chuyển bình thường rất nhiều.
Võ Văn Trạch còn tưởng rằng Dương Bách Xuyên sợ hãi, ai ngờ Dương Bách Xuyên lại nói một câu suýt nữa làm lão ta sặc chết.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, nói: “Địa Tiên tam chuyển rất cường đại, nhưng đi qua pháp tắc Thái Hoang cũng bị đè xuống Độ Kiếp kỳ, hơn nữa… Ta đã giết chết hai Địa Tiên tam chuyển.”
Võ Văn Trạch nghe Dương Bách Xuyên nói xong, ngây người, cảm giác chân nguyên lộn xộn.
Tiểu tử này… Quá kiêu ngạo.
Giết chết hai Địa Tiên tam chuyển?
Hắn cho rằng mình là ai?
Không biết trời cao đất dày.
Sau đó Võ Văn Trạch nheo mắt, nụ cười biến mất, sát ý tràn ngập: “Lão phu rất thất vọng, xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã vậy lão phu sẽ cho người biết cái gì là trưởng lão thánh địa, cái gì là uy lực của Địa Tiên tam chuyển.”
Dứt lời, Võ Văn Trạch di chuyển, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên, duỗi tay tung chưởng đánh thẳng vào mặt hắn.
Lời nói của Dương Bách Xuyên hoàn toàn chọc giận Võ Văn Trạch, vừa ra tay vừa cười nói: “Tiểu tử, để lão phu xem xem ngươi giết chết hai Địa Tiên tam chuyển như thế nào…”
Đối mặt với đòn tấn công của Võ Văn Trạch, Dương Bách Xuyên không hề ngạc nhiên sợ hãi, từ lúc bắt đầu hắn đã cảnh giác lão ta.
Khoảnh khắc Võ Văn Trạch xuất hiện, Dương Bách Xuyên đã vận chuyển Càn Khôn Nhãn, phòng bị lão ta ra tay đột ngột hoặc tốc độ quá nhanh, hoặc có thủ đoạn đặc biệt.
Cho nên lúc Võ Văn Trạch ra tay, Càn Khôn Nhãn của Dương Bách Xuyên đã quan sát được quỹ đạo di chuyển của lão ta, vận chuyển chân khí thúc giục kiếm Đồ Long, chém ra Bát Hoang Quy Nhất về phía Võ Văn Trạch.
Dương Bách Xuyên không dám sơ ý, hắn biết cao thủ bậc này có rất nhiều thủ đoạn, chỉ cần lơ đãng sẽ có hại.
Rất nhanh, kiếm của hắn và bàn tay của Võ Văn Trạch va chạm.
Lúc xuất kiếm, Dương Bách Xuyên hét lớn: “Lão Ngưu…”