Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 3100




Nghé con quỳ xuống!

Dương Bách Xuyên chắc chắn không phải do hắn, bởi vì sư phụ đã lên tiếng ngăn cản hắn ra tay với nghé con.

Nói cách khác, nó tự mình quỳ trước mặt hắn.

Đây…

Rốt cuộc là thế nào?

Không chỉ mỗi Dương Bách Xuyên ngơ ngác mà bốn người Mộ Trường Phong cũng sửng sốt.

“Lão đầu, xảy ra chuyện gì vậy?” Dương Bách Xuyên nhịn không thầm hỏi sư phụ Vân Thiên Tà.

“Tiểu tử thối, còn chưa rõ à, đây là đại lễ vi sư tặng cho con đấy.” Vân Thiên Tà mắng.

“Ặc…” Dương Bách Xuyên hơi hiểu ra, chắc vậy rồi, chứ không sao nghé con lại quỳ gối với hắn được?

“Con chỉ không rõ, con có làm gì nghé con đâu, sao nó lại quỳ với con?” Dương Bách Xuyên hỏi.

“Sao lão phu lại thu một tên đồ đệ ngốc như vậy chứ… Đứa nhóc kia không phải nghé mà là Thần Thú Chi Vương, Kỳ Lân… Là Kỳ Lân đấy!!!”

Nói đến cuối, Vân Thiên Tà đã chuyển sang rít gào…

Dương Bách Xuyên nghe xong, trong lòng vô cùng rung động.

Hắn lập tức nghĩ tới Thiên Yêu Chi Chủ, nhớ lão đầu từng nói Thiên Yêu Chi Chủ chính là thần thú Kỳ Lân, Yêu Hoàng thế gian và cũng là Thần Thú Chi Vương.

Địa vị còn hơn cả Thần Long, chẳng qua đã lâu lắm rồi không thấy nó xuất hiện trên đời nữa.

Hiện tại gặp được ở đây, cái hành cung Thiên Yêu này có lịch sử lâu đời thật, đúng là không đơn giản.

Lúc đầu nghe lão đầu nói Thiên Yêu Chi Chủ là Kỳ Lân, Dương Bách Xuyên chỉ cho rằng nó là truyền thuyết mà thôi, ai ngờ lại thật sự gặp được.

Chỉ là… Hắn nhìn trái nhìn phải… Nhìn cỡ nào cũng chỉ là một con nghé, chẳng có điểm nào giống thần thú Kỳ Lân hết.

“Lão đầu… Người chắc chắn đây là Kỳ Lân chứ không phải một con nghé yêu chứ?” Dương Bách Xuyên vẫn không thể tin nổi yêu thú đang quỳ gối trước mắt là Kỳ Lân.

“Tiểu tử thúi, nó có phải Kỳ Lân hay không, chẳng lẽ vi sư còn nhìn nhầm?” Vân Thiên Tà mắng, sau đó mới giải thích: “Đây là Kỳ Lân con, hẳn là Thiên Yêu Chi Chủ, nghé con… Khụ, tiểu Kỳ Lân bị con thu hút đấy. Ta đoán cha mẹ tiểu Kỳ Lân đã lưu lại huyết mạch trong những năm tháng dài đằng đẵng trước đây, hôm nay cũng xem như là một cơ duyên. Tiểu tử thúi, cơ duyên của con đấy, thật lòng vi sư cũng không ngờ trong kén bảy màu lại là Kỳ Lân con đâu.”

“Kỳ Lân là vương giả của Thần Thú, nhóc, lần này con nhặt được của hời rồi, có Kỳ Lân bên người, về sau ắt thành công…”

Dương Bách Xuyên nghe lão đầu tử càng nói càng kích động thì không nhịn được hỏi: “Sư phụ, nghé… À, Kỳ Lân lợi hại đến thế luôn à? Sao con cảm giác người còn vui mừng hơn cả con thế?”

“Tiểu tử thúi, lợi hại hay không, chẳng lẽ con không thấy? Tiểu Kỳ Lân vừa ra đời đã sở hữu năng lực khống chế không gian, không thấy bốn tên Mộ Trường Phong đều vồ hụt à?

Nó trực tiếp xuất hiện bên cạnh con là bằng chứng của thiên phú không gian đấy, loài thần thú này thường có sẵn một ít thiên phú, tóm lại chờ nó trưởng thành sẽ cường đại hơn tưởng tượng của con nhiều lắm.

Tuy vi sư không biết rốt cuộc Kỳ Lân trưởng thành mạnh cỡ nào, có thiên phú bản lĩnh ra sao nhưng vi sư gặp đã từng chứng kiến sự cường đại của Long tộc rồi. Kỳ Lân là vương giả, tương lại là Thần Thú Chí Tôn, chắc chắn còn mạnh hơn cả Long tộc. Vậy nên mới nói con phải chăm sóc nó thật tốt, nó sẽ hùng mạnh ngoài mong đợi của con.”

Sau khi Vân Thiên Tà nói xong, Dương Bách Xuyên không thể không tin, bởi vì hắn biết tuy lão đầu tử thường mạnh miệng nhưng chưa bao giờ sai lầm.

Nếu ngay cả ông cũng nói vậy thì hắn thật sự nhặt được bảo vật rồi.

Chẳng qua Dương Bách Xuyên vẫn còn thắc mắc, tại sao Kỳ Lân lại quỳ trước mặt hắn?

Rõ ràng là nghé con đã nhận hắn làm chủ nhân.

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên hỏi Vân Thiên Tà: “Sư phụ, con không rõ, tại sao nghé con lại nhận con làm chủ nhân thế?”

“Kêu con ngốc, con còn không vui~” Vân Thiên Tà không chút khách khí quở trách một phen, rồi hỏi: “Chẳng lẽ con quên mất mình đã luyện hóa Thất Tinh à?”