Hắn không muốn làm kẻ hèn nhất trong tất cả các đồ đệ của sư phụ.
Cho nên không đến bước đường cùng, Dương Bách Xuyên sẽ không đắc tội với Khương Thế Long và Minh Du Nhiên.
Nhưng không tranh đoạt, bảo hắn từ bỏ bảo tàng Thiên Yêu Chi Chủ?
Nếu từ bỏ, Dương Bách Xuyên cũng cực kỳ không cam lòng.
Cho nên lúc này người nào đó vô cùng dày vò.
“Gào…”
Trong lúc Dương Bách Xuyên đang rối rắm, một tiếng gầm rú phát ra từ trong kén bảy màu.
Nghe có chút giống tiếng gầm của rồng, lại không có sự khí phách của rồng, nghe rất quái lạ.
Ngay sau đó, kén bảy màu lóe sáng, rất nhanh lại biến mất, kén hoàn toàn bị phá tan…
Nhưng giây tiếp theo, tất cả mọi người há hốc mồm.
Sau khi kén bảy mày rách nát, xuất hiện một con… Tạm thời gọi là yêu thú.
Một con yêu thú rất kỳ quái.
Kỳ quái bởi vì mọi người nhìn thấy một con trâu.
Phá kén hóa trâu!
Nói là trâu, lại không giống, bởi vì cả người thứ này ngăm đen, giống một con nghé, đầu lại có sừng của rồng, khóe miệng của râu dài của rồng, nhưng lại là một con nghé con màu đen.
“Đây… Đây là thứ gì?” Khương Thế Long ngạc nhiên.
Tất cả mọi người vô cùng thất vọng, còn tưởng rằng sẽ là chí bảo, kém nhất cũng là một pháp khí vô thượng.
Ai biết động tĩnh lớn như vậy, lại là một con nghé con.
Nhưng thứ này cũng không phải nghé con, chỉ trông rất giống nghe con mà thôi.
Có thể phát ra tiếng gầm của rồng, đầu mọc sừng rồng, lại còn có thể cắn nuốt Cửu Vĩ Hồ, cho dù là nghé con, cũng không phải nghé con bình thường.
Mặc dù cả người ngăm đen, trông rất xấu, nhưng hơi thở phát ra không phải yêu lực, mà là một loại hơi thở vượt xa lực lượng chân nguyên.
Không thể nói lên lời, nhưng mọi người lại cảm nhận được sự thần thánh.
Đúng vậy, là hơi thở thần thánh.
Yên tĩnh một lúc, đột nhiên Minh Du nhiên động, mặc dù nàng ta không biết con nghé con này là yêu thú gì, nhưng cũng biết nó không bình thường, dù thế nào cứ bắt trước rồi tính, liều sống chết nhiều đồng môn như vậy, còn không phải vì bảo tàng Thiên Yêu hay sao?
Con nghe này chính là bảo tàng của Thiên Yêu Chi Chủ.
Lúc này không ra tay, còn đợi khi nào?
“Vụt…”
Minh Du Nhiên động, Khương Thế Long cũng theo sát sau, sau đó Mộ Trường Phong và Hiên Viên Linh Hề cũng lao về phía nghé con.
Bốn người chiếm giữ bốn phía, vây quanh con nghé.
Dương Bách Xuyên lại rất do dự, đứng sững ở đó không nhúc nhích, bởi vì hắn biết rõ nếu ra tay đều là sát chiêu, hắn không mong muốn đánh giết với bốn người kia.
“Gào…”
Trong lúc Dương Bách Xuyên đang do dự, nghé con nhìn thấy bốn người Minh Du Nhiên lao về phía mình, phát ra tiếng kêu non nớt.
Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn, sau đó đồng tử co rụt lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy, bốn người Minh Du Nhiên đồng thời lao về phía nghé con, kết quả lúc bốn người sắp bắt được nghé con, nghe con thét lên, biến mất tại chỗ, bốn người đều thất bại.
Sau đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy nghé con xuất hiện cách hắn 3 mét, xuất hiện từ trong không trung, vô cùng quỷ dị, Dương Bách Xuyên không cảm nhận được năng lượng dao động nào.
Lúc này hắn bị dọa sợ, bởi vì con nghé này quá quỷ dị.
Còn tưởng rằng nghé con sắp ra tay với mình, hắn giơ tay tung một quyền về phía nghé con.