“Giết con? Sao ta phải làm như vậy?” Vân Thiên Tà bình thản đáp lại một tiếng, ông dừng lại rồi tiếp tục nói: “Tâm ma mà thôi, tu sĩ nào cũng sẽ có, vi sư cũng có tâm ma, nhưng cuối cùng cũng tự loại đi tâm ma của mình, tâm ma là kiếp nạn mà mỗi một tu sĩ đều phải trải qua, chỉ là vi sư không ngờ tâm ma của con lại xuất hiện sớm như vậy.
Hơn nữa, tâm ma là con, con là tâm ma, có gì khác biệt, vì sao lại phải giết? Tâm ma là mặt u tối của con, cũng chính là mặt tàn ác nhất, nhưng nó vẫn là một bộ phận của bản thân, sinh linh vạn vật trên thế gian này, chỉ cần mở ra linh trí thì đều sẽ có tâm ma, ai cũng đều có mặt u tối, chỉ là con người sinh ra lấy sức sống làm chủ, mặt u ám sẽ không nhảy ra, hiện tại tâm ma của con bùng phát, đơn giản là tâm cảnh chưa đủ, đạo hạnh chưa sâu mà thôi.
Xuất hiện tâm ma là chuyện sớm hay muộn, nhưng với tu chân giả mà nói, tâm ma thường xuất hiện lúc độ đại thiên kiếp, người có sát nghiệp càng nặng thì lúc độ kiếp tâm ma sẽ càng lớn, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao hàng nghìn vạn tu sĩ độ kiếp nhưng lại chỉ có một người vượt qua.
Hiện tại con xuất hiện tâm ma cũng xem như là chuyện tốt, chí ít thì trước khi độ kiếp cũng giải quyết được tâm ma, độ kiếp cũng sẽ không bị tâm ma làm loạn, vi sư tin con có thể khắc chế được bản thân, diệt trừ tâm ma của chính mình.”
Nghe Vân Thiên Tà nói vậy, Dương Bách Xuyên bỗng nhiên ngắt lời, lớn tiếng nói: “Lão già chết tiệt, nói nhiều như vậy làm gì? Ông cũng biết tâm ma này cũng chính là ta, vì sao còn muốn diệt trừ? Con đường tu chân là đại đạo, lẽ nào ma đạo không phải? Sao còn muốn loại bỏ tâm ma?
Ta chính là bản thân ta, sự tồn tại của ta chẳng qua là để bản tính trở về nguyên dạng mà thôi, sai ở chỗ nào? Tại sao phải bỏ?
Hơn nữa tâm ma xuất hiện sẽ khiến thực lực của ta tăng gấp bội, đây là chuyện tốt với ta, người tu đạo trên thế gian này đều muốn diệt trừ tâm ma, sao lại không thể cùng tồn tại?
Tâm ma cũng là bản tính, ông cũng nói đó là một mặt của ta, tại sao muốn diệt? A? Ông nói tâm ma u tối không ai, tính cách mỗi người đều sẽ có mặt tàn ác, bao gồm cả ông cũng thế, vậy thì có làm sao? Đây vốn dĩ chính là ta...
U ám tàn ác là ta, tràn đầy tinh thần có chí tiến thủ cũng là ta, có gì sai? Chẳng qua chỉ thể hiện nơi sâu thẳm nhất từ trong nội tâm của ta mà thôi, ý thức, ký ức...Đều sẽ không bị ảnh hưởng, cớ sao tâm ma của ta lại không thể tồn tại?”
Lúc nói chuyện, gương mặt Dương Bách Xuyên vô dùng giận dữ.
Lúc này, đá Đả Tiên đứng ở một bên đã bị dọa sợ, nó tự lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi, người chủ nhân này chẳng những nhập ma, hơn nữa còn bị điên rồi, số nó sao mà khổ thế này, khó khăn lắm mới tìm được một chủ nhân, bây giờ nhập ma đạo, lại còn phát điên...”
...
Sau khi Dương Bách Xuyên rống giận, Vân Thiên Tà lại trầm lắng, một lúc lâu cũng không nói gì.
Dương Bách Xuyên lên tiếng: “Lão già, nói chuyện đi? Lẽ nào ta nói không đúng hay sao?”
Một lúc sau, Vân Thiên Tà mới thở dài nói: “Có lẽ con nói đúng, tâm ma cũng là một phần của bản thân con, trên lý thuyết thì vẫn có thể tồn tại, giống như con nói, tâm ma sinh ra có thể khiến thực lực tăng gấp bội.
Trong lịch sử Tu Chân Giới từng có rất nhiều người đã thử không diệt tâm ma, mặc cho tâm ma tồn lại tu luyện, mục đích là để thực lực mạnh hơn, thậm chí có người suy đoán, tu luyện tâm ma thì đại đạo mới hoàn mỹ...
Nhưng người tu luyện giữ lại tâm ma, tới cuối cùng đều thất bại, không có ai thành công, tất nhiên bọn họ sẽ mạnh hơn người thường rất nhiều, nhưng rồi đều chết cả, chết bởi vì ý thức hoàn toàn bị tâm ma chiếm giữ, hoặc có thể nói là bị mặt u tối của chính bản thân mình khống chế, tới khi tàn bạo đạt đến giới hạn cao nhất, dẫn tới tự hủy, hoặc là sau khi hoàn toàn hóa ma, trở thành quái vật hung ác chỉ biết giết chóc không có cảm xúc, khi đó sẽ bị tất cả mọi người đuổi giết, coi là đại ma.
Nhưng...con là người có thiên phú nhất trong bốn đồ đệ của Vân Thiên Tà này, đồ đệ mà vi sư tự hào nhất, cũng là người đặc biệt nhất mà ta từng gặp trong hàng trăm ngàn năm tu đạo, vi sư tin con có thể đi trên con đường của mình.
Nhưng...vi sư biết, lúc này con là tâm ma, thế nên ta mới cảnh cáo con, không được nuốt chửng mặt còn lại, vi sư hy vọng con có thể giữ được cân bằng, nếu không vi sư sẽ tự tay hủy đi con – Tâm ma...Đồ nhi của ta.
Vi sư biết trong một khoảng thời gian ngắn, tâm ma của con sẽ không thể hủy đi mặt còn lại của mình, thế nên nhớ kỹ lời vi sư nói, đừng quên con còn có người thân...có vợ...còn cả con trai và con gái ở Sơn Hải Giới...nơi quê hương Trái Đất, con có phụ mẫu...còn có...vi sư.”
Nói tới đây, giọng nói Vân Thiên Tà hơi run lên.
Dương Bách Xuyên nghe thấy những lời này, ma khí trên cơ thể dần ít đi, cảm xúc dường như cũng bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, hắn mới lẩm bẩm: “Ta còn có vợ con...”