Trong lúc Dương Bách Xuyên tự lẩm bẩm, ma khí trên người hắn đã tản đi, không còn dọa người như lúc đầu.
Hắn nói: “Lão già chết tiệt, ông không cần phải uy hiếp ta, ta tuy là tâm ma nhưng cũng chính là bản thân này, ta sẽ không cho ông cơ hội diệt đi chính mình, sự tồn tại của ta không phải là không có ích lợi gì cho tu luyện, thế nên ông không phải lo lắng ta sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.”
Khi nói ra câu này, giọng điệu của Dương Bách Xuyên cũng không còn tràn đầy tàn bạo như trước, hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Vân Thiên Tà thở dài: “Đây là kiếp nạn của bản thân con, tâm ma giết tâm, vi sư cũng không giúp được con, điều mà ta có thể làm chỉ có...nếu như có ngày con hoàn toàn bị ma hóa, mất đi lý trí, khi đó vi sư sẽ tự tay giệt con.”
“Haha...lão già chết tiệt, ta sẽ không cho ông có cơ hội đó.” Dương Bách Xuyên cười gian trá, hắn lúc này trở nên vô cùng tà khí.
Thật ra, Dương Bách Xuyên cực kỳ rõ ràng về sự thay đổi của bản thân, hắn biết tâm ma bạo phát đã ảnh hưởng tới đạo tâm, tâm ma khiến hắn lộ ra mặt u tối, chỉ có giết chóc tàn ác, chính tà đối lập.
Sau khi tâm ma bạo phát, mặt u tối áp chế mặt chính nghĩa.
Nhưng cũng chỉ có vậy, không hề ảnh hưởng tới ký ức, chỉ là tâm tính đã thay đổi lớn.
Lúc này, mặt u ám trong cơ thể đã chiếm thế thượng phong, nhưng từ sâu bên trong nội tâm của Dương Bách Xuyên, mặt chính nghĩa vẫn đang không ngừng chống chọi.
Điều này đã khiến hắn vừa tà khí lại vừa nghiêm nghị.
Dù cho thay đổi thế nào thì ý thức của hắn cũng chỉ có một, sẽ không biến thành hai.
Tình huống hiện tại của hắn, nhìn qua thì giống như tâm thần phân liệt, nhưng bản chất không thay đổi, hắn vẫn là chính mình, chỉ là tính cách thay đổi lớn.
Hắn hiểu rất rõ những gì lão đầu nói, cũng biết nếu như có một ngày mặt u ám kia hoàn toàn chiếm lấy mặt chính nghĩa, lão đầu thật sự sẽ giết hắn.
Mặt u tối kia chỉ biết giết chóc, không có cảm xúc, còn mặt chính nghĩa lại thất tình lục đục, sự đối lập rất rõ ràng.
Đúng như lão đầu đã nói, cả hai đều là bản thân hắn, một phần của đại đạo.
Nếu như chính đạo không ngăn nổi mặt u tối, vậy thì cùng tồn tại thôi.
Dương Bách Xuyên đã nếm thử, dù là mặt u tối hay chính nghĩa thì đều có chung một mục tiêu là theo đuổi sức mạnh.
Vậy nên hắn muốn cả hai cùng tồn tại.
Dù sao thì hắn cũng đã nhìn thấy đám người Mộ Trường Phong đã vứt bỏ đồng môn vì lợi ích, cảnh tượng như vậy thì có khác gì với mặt u tối của hắn, nếu như đều là cầu đạo, tâm ma cũng là đại đạo, lợi ích như nhau, vì sao lại không thể cùng tồn tại?
Sự bạo phát của tâm ma khiến Dương Bách Xuyên cảm nhận được sâu sắc, trong u minh giữa đất trời có một loại sức mạnh cuồn cuộn, hay nói cách khác, một lực lượng siêu mạnh đã bộc phát ra từ hắn, cường đại hơn so với sức mạnh của bản thân lúc trước rất nhiều.
Hắn biết đây chính là sức mạnh phát ra từ tâm ma của hắn, tận sâu từ đáy lòng, Dương Bách Xuyên mê mẩn cỗ lực lượng bùng phát này, vậy nên hắn mới muốn sống chung.
Cầu một loại đạo khác.
Hắn có cảm giác, mình có thể đi một con đường khác biệt.
Mặc dù tâm ma bộc phát nhưng không hủy đi mặt chính nghĩa. Hắn vẫn có ý thức của bản thân, chỉ là trở nên tà khí hơn.
...
Vân Thiên Tà lên tiếng: “Vi sư tung hoành một đời, gặp qua vô số người, có thể thu nhận con làm đồ đệ là ý trời, cũng là vận may của con, hôm nay vi sư không diệt tâm ma, tạm thời tôn trọng lựa chọn của con, không phải chưa từng có người đi trên con đường ma đạo, nhưng không một ai thành công, nếu như con muốn thử, vậy thì tùy theo ý con.
Có lẽ…đây sự chuyển hóa của đạo tâm, đều là đạo, vi sư tin những lời này. Hoặc là người khác không thành công nhưng con có thể.”
“Haha, lã đầu, lời kia có ý gì?” Dương Bách Xuyên cười hỏi.
Vân Thiên Tà trầm mặc một lúc rồi đáp: “Bởi vì trên người con có bình Càn Khôn.”
Ba chữ bình Càn Khôn vang bên tai Dương Bách Xuyên giống như sấm sét, cơ thể hắn run lên, không biết từ lúc nào, ma khí trên cơ thể lại mờ nhạt thêm.