Dương Bách Xuyên nhìn Lưu Dật Trần vận chuyển chiến kỹ thần thông, liên tiếp đánh ra ba quyền đánh, quyền trước cường đại tàn nhẫn xảo quyệt hơn quyền sau. Hắn hừ lạnh một tiếng, chân nguyên trong cơ thể như hồng thủy hung mãnh hội tụ trên tay.
Ngay sau đó chưởng và quyền chạm nhau.
“Rầm rầm…”
Từng tiếng vang kinh thiên động địa, ba động cường đại tản ra xung quanh.
Mai Hoa tiên tử dẫn người vội vàng lùi lại.
Đám Mộ Trường Phong cũng vội vàng lui về sau.
Dương Bách Xuyên và Lưu Dật Trần cứng đối cứng phát ra khí kình vô cùng cường đại.
Bọn họ không thể không trốn.
Đúng lúc này, giữa sân bộc phát ánh sáng chói mắt như thái dương, chiếu rọi toàn trường, tất cả mọi người nhịn không được nhắm mắt lại, chói quá.
Mà ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên: “A……”
Tất cả vô thức trợn mắt nhìn, phát hiện thế mà một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh thẳng vào đầu Mệnh Tinh Thần Tượng của Lưu Dật Trần, Mệnh Tinh Thần Tượng của hắn ta lập tức rách bươm, đã bị Dương Bách Xuyên phá pháp. Lưu Dật Trần kêu thảm thiết, hộc máu, ngã xuống đất.
Pháp tướng của Dương Bách Xuyên khôi phục về độ nhỏ bình thường, vèo một cái đã tới trước mặt Lưu Dật Trần, tung quyền về phía đầu hắn ta.
“Tha mạng…”
“Dừng tay…”
Hai giọng nói vang lên một trước một sau.
Người trước là Lưu Dật Trần xin tha, người sau thế mà lại là Mai Hoa tiên tử.
Nắm đấm của Dương Bách Xuyên dừng lại trước trán Lưu Dật Trần, hắn nheo nhìn đám Mai Hoa tiên tử, lạnh lùng nói: “Thông Tiên Cung các ngươi cầm đồ vật của ta, giao ra đây, chuyện cũ sẽ bỏ qua, ta đã cho tên Lưu Dật Trần này cơ hội, hiện giờ… Ta sẽ tiễn hắn lên đường.”
Dứt lời, nắm đấm của Dương Bách Xuyên đã nện xuống.
Một quyền này khiến Lưu Dật Trần ngã xuống, Dương Bách Xuyên không hề nể mặt Mai Hoa tiên tử, giết chết Lưu Dật Trần ngay trước mặt nàng ta.
Sắc mặt đám người Thông Tiên Cung đều xanh mét.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên đang lập uy, mặt khác hắn giết nhiều đệ tử Bách Hóa sơn trang như vậy, đã bị Lưu Dật Trần hận chết rồi. Dù sao đều là địch nhân, lần này hắn buông tha Lưu Dật Trần, lần sau Lưu Dật Trần tất sẽ giết hắn.
Đã như vậy, bớt đi một tên địch nhân có phải hơn không.
Đồng thời cũng để Mai Hoa tiên tử nhìn xem, Dương Bách Xuyên này không sợ nàng ta.
Thu hồi pháp khí của Lưu Dật Trần, Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn về phía Thông Tiên Cung, gằn từng chữ với hai gã đệ tử cầm Hoa Yêu Đầu Hổ: “Giao Hoa Yêu Đầu Hổ ra đây, kia không phải đồ vật của các ngươi.”
Trong lúc nói, toàn thân Dương Bách Xuyên tỏa ra kim quang chói lọi, xuất hiện một đám phù văn lưu chuyển bên ngoài thân thể.
Kim Cương chí tôn, Trường Sinh chí tôn, hai đại thần thông sáu đại phù văn, tất cả đều hiện ra.
Hắn cầm Đồ Long Kiếm nhìn hằm chằm hai gã đệ tử Thông Tiên Cung khiến bọn chúng không khỏi sợ hãi, vô thức liếc Mai Hoa tiên tử, người được lợi nhất.
Lưu Dật Trần hái quả đào bị Dương Bách Xuyên hạ gục chỉ trong một quyền, các nàng tự hỏi bản thân không phải đối thủ của Dương Bách Xuyên.
Lúc này bị Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm, hai người run lẩy bẩy. Khiếu Ngọc Thanh nhìn về phía Mai Hoa tiên tử, nhịn không được mở miệng: “Sư tỷ…” Ý tứ là làm sao bây giờ?
Sắc mặt Mai Hoa tiên tử tĩnh lặng như nước, nghe sư muội mở miệng, nàng ta im lặng nửa ngày, hai con ngươi nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên không yếu thế, đối mắt với Mai Hoa tiên tử.
Lúc Mai Hoa tiên tử nhìn Dương Bách Xuyên, thật ra trong lòng cũng đang giãy giụa, nghĩ rốt cuộc có nên lôi át chủ bài giết chế Dương Bách Xuyên hay không?
Tiểu tử này thật sự quá đáng ghét, trước thẳng tay giết Lưu Dật Trần không hề chừa mặt mũi cho nàng ta, sau uy hiếp hai sư muội, thật sự đáng chết.
Nhưng hiện tại nếu dùng át chủ bài giết Dương Bách Xuyên, Mai Hoa tiên tử lại không nắm chắc ở bước cuối cùng. Hành cung Thất Tinh Thiên Yêu mới là bảo vật quan trọng nhất với nàng ta, có thể giúp nàng ta đột phá Đại Thừa, tăng thực lực…