Dương Bách Xuyên không thèm để Lưu Dật Trần kia vào mắt.
Dù sao thì trước đó thằng nhãi này đã là bại tướng dưới tay mình huống hồ hiện tại hắn vừa hấp thu và luyện hóa cây Cổ Đằng xong, lượng chân khí trong Tử Phủ đã đạt tới trạng thái biến hóa thành sương mù, phải nói là sức mạnh của hắn đã tăng lên gấp bội.
Dương Bách Xuyên cảm giác trong cơ thể mình tràn ngập một nguồn sức mạnh vô tận, có thể xé xác bất cứ ai dám xằng bậy.
Nếu Lưu Dật Trần và đệ tử Thông Tiên Cung biết điều giao Hoa Yêu Đầu Hổ ra, hắn có thể tha bọn họ một phen.
Tuy nhiên, hắn không ngờ trả lời mình nhận được lại là những lời kiêu căng ngạo mạn hơn của Lưu Dật Trần.
“Họ Dương kia, ngươi liên tục đắc tội mấy đại Thánh Địa chúng ta, giết chết rất nhiều đệ tử Liễu Thiên Kiếm Sơn, Vạn Linh Thánh Địa, Thần Phù Linh Tông và Bách Luyện sơn trang, chết đến nơi còn không tự biết, nay ngươi còn dám đối nghịch với Thông Tiên Cung? Mai Hoa tiên tử há là người ngươi có thể tùy tiện trêu chọc sao?”
Lưu Dật Trần bị Mai Hoa tiên tử lừa một vố, trong lòng vô cùng khó chịu, giờ mắng Dương Bách Xuyên tự nhiên sẽ không để Mai Hoa tiên tử yên lặng đứng xem náo nhiệt mà kéo nàng ta vào cùng.
Dương Bách Xuyên nghe Lưu Dật Trần nói xong, tròng mắt Pháp Tướng hơn trăm mét bỗng lập loè ánh sáng, hắn hừ lạnh một tiếng, quạt thẳng một chưởng vào mặt Lưu Dật Trần.
Hắn biết Lưu Dật Trần sẽ không giao Hoa Yêu Đầu Hổ ra hay còn nói hắn ta sẽ k cúi đầu với hắn.
Người Thánh Địa luôn trưng ra dáng vẻ cao cao tại thượng làm Dương Bách Xuyên rất khó chịu, một khi đã như vậy, đánh một trận cho biết mùi.
Đánh đến khi cả đám đều phục hắn sát đất mới thôi.
Pháp tướng lại tung chưởng, thứ Dương Bách Xuyên đang vận chuyển chính là một chưởng hợp lực của tam ấn Trường Sinh Chí Tôn.
Chân khí hội tụ thành lốc xoáy khổng lồ dưới lòng bàn tay, che trời lấp đất.
Một chưởng hiện giờ của Dương Bách Xuyên gần như không cần dùng chân khí, bởi vì chân khí trong thân thể hắn đã bị áp súc thành sương mù, sau khi hấp thu và luyện hóa cây Cổ Đằng, trong sương mù đã tiếp cận trạng thái viên mãn khủng bố.
Uy lực một chưởng này không phải người bình thường có thể tiếp được.
Mục tiêu đầu tiên chính là Lưu Dật Trần, đương nhiên cũng cố ý vô tình lan ra đám người Thông Tiên Cung.
Mà Lưu Dật Trần thấy một chưởng của Dương Bách Xuyên cũng không hề sợ hãi, trước hắn ta bại dưới tay Dương Bách Xuyên là vì thanh kiếm kia, hắn ta không ngăn được kiếm khí không đại biểu không đỡ được một chưởng của Dương Bách Xuyên. Thân là đệ tử Thánh Địa, tất nhiên sẽ không thiếu chiến kỹ thần thông.
Hơn nữa trong mắt Lưu Dật Trần, Dương Bách Xuyên chỉ là Độ Kiếp sơ kỳ mà thôi, sao so được với Độ Kiếp viên mãn, dùng thần thông chém giết ỷ vào pháp lực trong cơ thể pháp lực mà.
Chẳng lẽ một đại viên mãn như hắn ta còn giết không được một tên sơ kỳ như Dương Bách Xuyên?
Lại nói trong Tử Phủ vượt qua đại thiên kiếp đều là chân nguyên, cao hơn chân khí một cấp bậc, uy lực cũng hơn xa.
Trong cơ thể Dương Bách Xuyên là chân nguyên, điểm này Lưu Dật Trần đã được lĩnh giáo trước đó rồi.
Lúc này thấy Dương Bách Xuyên không rút kiếm, tinh thần Lưu Dật Trần chấn động, hắn ta cho rằng nếu so pháp lực với Dương Bách Xuyên, mình có thể vứt đối phương mấy con phố, đúng lúc thừa dịp này rửa mối nhục xưa, hắn ta sẽ không cho Dương Bách Xuyên cơ hội, định ra tay trấn áp trước.
Ngay sau đó Lưu Dật Trần vung phất trần, toàn thân tỏa ra ánh sáng, phía sau xuất hiện hư ảnh cũng cao trăm mét.
Hư ảnh bạch y tay cầm phất trần, đúng là Mệnh Tinh Thần Tượng của Lưu Dật Trần, biến hóa lớn nhỏ theo ý niệm.
Lưu Dật Trần gầm lên, tung quyền về phía pháp tướng trăm mét của Dương Bách Xuyên, điều động chân nguyên toàn thân hội tụ ở thần tượng, hung hăng va chạm với cự chưởng của Dương Bách Xuyên.