Dương Bách Xuyên thấy thế cục trước mắt cũng coi như là một kết quả tốt, vì ít nhất Mai Hoa tiên tử sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Sau đó nhóm người Mai Hoa tiên tử đi đến một nhánh cây leo trên cây Cổ Đằng.
Lại nói về cây Cổ Đằng, đó là một gốc cây cực kỳ đồ sộ, cao thì không cần bàn cãi vì những dây leo của nó quấn quanh những cây cổ thụ khác, chạy thẳng lên chân tận trời xanh.
Dương Bách Xuyên cảm giác diện tích lan tràn chiếm cứ của những nhánh dây leo này hẳn là phải kéo dài cả vài dặm.
Cho nên giờ phút này đám người Mai Hoa tiên tử quả thật đang đứng trên một nhánh cây Cổ Đằng.
Còn đám người Minh Du Nhiên thì ở cách đó không xa.
Dương Bách Xuyên và Mộ Trường Phong vừa vặn ở chính diện, ba bên tạo thành một hình chữ thập.
Theo như lời Mộ Trường Phong nói, bộ rễ của cây Cổ Đằng này chính là truyền tống trận thông đến hành cung tiếp theo.
Toàn bộ truyền tống trận được cây Cổ Đằng bao vây nằm ở bên trong.
Mục đích của nhóm người Mai Hoa tiên tử rất rõ ràng, bọn họ nhắm thẳng tới truyền tống trận mà đi.
"Sư tổ, chúng ta cũng đi thôi." Mộ Trường Phong nhìn thoáng qua nơi Mai Hoa tiên tử biến mất rồi nói với Dương Bách Xuyên, cũng may đối phương không có ý động thủ, điều này làm cho lòng y thở phào nhẹ nhõm, thực ra Mộ Trường Phong rất sợ chuyện phải trở mặt với Mai Hoa tiên tử.
Dù sao Mai Hoa tiên tử cũng là người đại diện cho Thông Tiên Cung, mà Thông Tiên Cung cổ xưa đứng đầu cửu đại Thánh địa, là tồn tại không hề đơn giản, tuy nói giữa bọn họ đều là những thế hệ trẻ, nhưng bọn họ cũng đại biểu cho thể diện thánh địa đứng sau mình, nếu thật sự đánh nhau cũng không tốt.
Hơn nữa Trường Sinh Điện thành lập muộn nhất, nên nội tình cũng yếu nhất trong cửu đại thánh địa.
Dương Bách Xuyên gật gật đầu nói: "Đi thôi. Đúng rồi sao lại không thấy loại hoa cây Đằng mà ngươi nói?"
"Hồi bẩm sư tổ, hoa Cổ Đằng vốn không mọc nhiều, vẻn vẹn chỉ có chín đóa, hơn nữa còn sinh trưởng rất vô lý, hay mọc ở trong rễ cây Cổ Đằng, nơi đó cũng là cửa vào của truyền tống trận.
Cũng do loài hoa này mọc ngay tại lối vào, cho nên rất nhiều người không chịu được sự hấp dẫn mà chết, nhưng chỉ cần không đụng chạm vào hoa Cổ Đằng thì sẽ không phát sinh việc gì."
Dương Bách Xuyên gật đầu, trong lòng cũng thầm nghĩ đến lúc đó hắn vẫn nên cách xa một chút.
Lúc bọn họ đi về phía trước thì đã không thấy tung tích đám người Mai Hoa tiên tử đâu nữa, còn Minh Du Nhiên và Khương Thế Long cũng lần lượt biến mất trên cây Cổ Đằng.
Đám người Dương Bách Xuyên và Mộ Trường Phong nhảy lên, bước lên thân cây Cổ Đằng màu trắng ngà, đứng ở trên nhánh cây leo, giống như bước lên một con đường nhỏ trong núi vậy.
Cành cây Cổ Đằng vô cùng tráng kiện, cành nhỏ nhất cũng đã to chừng một hai mét, còn những cành thô to lớn nhất thì lên đến bảy tám mét.
Dù chạy nhảy lung tung trên đó cũng không thành vấn đề.
Sau khi bước lên cành cây Cổ Đằng, tốc độ của Mộ Trường Phong rất kỳ quái, dường như y rất sốt ruột, y không thèm để ý những người khác chạy thục mạng về phía trước.
Hành động này của Mộ Trường Phong trái ngược hoàn toàn với tích cách luôn luôn điềm tĩnh của y, điều này làm cho Dương Bách Xuyên buồn bực trong lòng, nhưng Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng đuổi theo.
Vài phút sau chợt nghe thấy tiếng Mộ Trường Phong đã cách hắn cả trăm mét hô to: "Mai Hoa tiên tử chớ động thủ..."
Dương Bách Xuyên ôm nghi ngờ tự hỏi Mộ Trường Phong đã xảy ra chuyện gì, nghe trong giọng nói giống như bị Mai Hoa tiên tử bắt được điểm yếu.
Sao y lại dùng giọng điệu cầu xin?
Lúc này hắn khẩn trương bước đi nhanh hơn.
"Mai Hoa... Ngươi..."
Ngay lúc này, giọng nói giận dữ của Mộ Trường Phong vang lên.