Tuy cách chỗ đó thật xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được năng lượng dao động mạnh mẽ từ trong đóa hoa tản mát lan ra, năng lượng dao động này khiến cho Dương Bách Xuyên phải kinh ngạc, trong lòng hắn thầm nghĩ hèn chi có nhiều người không ngăn cản được sự hấp dẫn, bởi nếu có thể hấp thu năng lượng dao động mạnh mẽ này thì dù chống đỡ hơn trăm năm khổ tu cũng không phải là nói khoác.
Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy hành động của Mai Hoa tiên tử, lập tức hiểu rõ vì sao Mộ Trường Phong lại giận dữ như vậy.
Dương Bách Xuyên thấy sau khi Mai Hoa tiên tử tiến vào hang động bằng cây leo, đột nhiên trong tay nàng ta bắn ra một vệt sáng đánh vào một đóa hoa Cổ Đằng.
"Ầm..."
Tức thì một tiếng nổ vang lên.
Ngay sau đó toàn bộ cây Cổ Đằng run rẩy...
Lúc này Dương Bách Xuyên rõ ràng ý tứ của Mai Hoa tiên tử, nàng ta muốn hại người.
Sự âm hiểm của nàng ta nằm ở chỗ khi đoàn người của nàng ta đã tiến hết vào trong động cây không còn nguy hiểm, thì nàng ta mới ra tay chọc hoa Cổ Đằng, hòng khiến toàn bộ cây Cổ Đằng này nổi giận.
Lúc này Dương Bách Xuyên mới hiểu được vì sao lúc nãy Mộ Trường Phong điên cuồng chạy về phía trước, y là lo Mai Hoa tiên tử âm thầm hại người, bây giờ xem ra câu nói nữ tử và tiểu nhân không thể đắc tội quả là rất đúng.
Giờ phút này Dương Bách Xuyên bọn họ đều đang đứng trên cây Cổ Đằng, khi Mai Hoa tiên tử đánh vào đóa hoa Cổ Đằng kia, giống như là chạm vào mông hổ, làm cho cây Cổ Đằng vốn yên tĩnh ôn hòa lập tức trở nên giận dữ.
Hậu quả là toàn bộ các nhánh cây rung lắc kịch liệt, bọn người Dương Bách Xuyên toàn bộ đều bị cành dây leo khô ném ra ngoài.
Toàn thân cây Cổ Đằng múa may điên cuồng, những nhánh cây trải dài mấy trăm dặm cũng rung lắc dữ dội.
"Ầm ầm ầm..."
Trong chốc lát lại có tiếng động long trời lở đất vang lên.
Là những nhánh cây dây leo của cây Cổ Đằng đang tự bứng mình lên khỏi mặt đất, khiến cho mặt đất rung động ác liệt.
Dương Bách Xuyên cũng bị văng ra ngoài, hắn giơ tay cắm kiếm Đồ Long vào trên dây leo, nắm chặt không buông tay, cả người giống như đang đu dây.
Ngay sau đó hắn lại phát hiện bầu trời dần dần ảm đạm xuống, lúc này hắn mới biết những nhánh cây leo đang co rút lại.
Mặt mày Mộ Trường Phong nhăn nhó: "Sư tổ, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách đến chỗ hoa Cổ Đằng, nếu không sẽ bị những dây leo này co rút siết chết."
Dương Bách Xuyên nghe thấy Mộ Trường Phong nói vậy, lập tức nhìn về phía trước quả nhiên khu vực mọc hoa Cổ Đằng và động cây cách đó vài thước rất yên bình, còn những nơi khác đều đang run lắc kịch liệt, từng sợi dây leo thô to không đồng nhất đang không ngừng co rút lại.
Dương Bách Xuyên lúc này mới phát hiện những nhánh dây leo to lớn bực này rất dẻo dai, đến cả kiếm Đồ Long Kiếm cũng không thể chặt đứt dù chỉ một chút.
Những người khác cũng nghe thấy lời của Mộ Trường Phong, sắc mặt ai nấy đều nhăn nhó, nhưng vẫn đi về phía hoa Cổ Đằng.
Dương Bách Xuyên tuy rằng cảm thấy có điều kỳ quái, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, đột nhiên lấy hết sức nhảy đến bên cạnh Lục Yên Chi, sau đó nắm lấy tay Lục Yên Chi kéo về phía trước.
Chỉ có hắn biết cơ thể Lục Yên Chi hơi kém, cho nên lúc này cần phải chiếu cố nàng.
Lục Yên Chi bị Dương Bách Xuyên nắm tay, trong lòng rất ngọt ngào, trong đôi mắt xinh đẹp sáng ngời lung linh.
Hai người nhanh chóng chạy về phía trước...
Về phần thú Ngũ Hành, Chồn nhỏ và đá Đả Tiên, Dương Bách Xuyên từ đầu đến cuối không thèm để ý.
Thú Ngũ Hành là thiên địa dị thú da dày thịt béo bị dây mây quất trúng nhiều lắm chỉ hơi đau một chút, tốc độ thân thể của Chồn nhỏ như thiểm điện, chấn động kiểu này hoàn toàn vô dụng với Chồn nhỏ, còn đá Đả Tiên thì càng thoải mái hơn, nó đã núp sẵn trong bộ lông dày của thú Ngũ Hành.
Hoàng triều Hiên Viên cùng đệ tử Trường Sinh Điện ai nấy đều là cao thủ Độ Kiếp đại viên mãn, tự đám người này có thể dễ dàng ứng phó với tình huống bất ngờ.
Hơn nữa bọn họ cách hoa Cổ Đằng và động cây không xa, rất nhanh đoàn người đã đến phạm vi chín thước tính từ chỗ hoa Cổ Đằng.