Mới nghe thì thấy giống tiếng chồn, nhưng khác ở chỗ tiếng kêu này rất chói tai. Hơn nữa, dường như có rất nhiều.
Cả bụi cỏ đều lay động.
Ban đầu chỉ một khoảng nhỏ, nháy mắt đã là cả một vùng lớn.
"Dừng lại, phòng bị!"
Mộ Trường Phong ra tay đầu tiên. Chân nguyên hội tụ trong tay, phù văn lóe lên, y cảnh giác nhìn bụi cỏ xung quanh lay động.
Hiên Viên Linh Hề cũng dặn dò các đệ tử xung quanh chuẩn bị chiến đấu.
Tất cả mọi người đều căng thẳng, vô cùng nghiêm túc.
Dương Bách Xuyên hơi kinh ngạc, không cho là đúng. Hắn cảm thấy Mộ Trường Phong và Hiên Viên Linh Hề quá căng thẳng thì phải?
Tuy nhiên, trong lúc hắn nảy ra ý nghĩ này, bụi cỏ xung quanh đã yên tĩnh trở lại.
Vừa rồi còn là bầu không khí thần hồn nát thần tính, một giây sau đã trở nên yên tĩnh khiến người ta không kịp thích ứng.
Sau khoảng chừng mười hơi thở, bỗng nhiên một tiếng "chít..." kéo dài vang lên, tựa như mang theo lực xuyên thấu của sóng âm cường đại vang vọng khắp nơi.
Ngay sau đó, một tia sáng màu tím lóe lên như tia chớp, xông thẳng tới một đệ tử của Trường Sinh Điện.
Tốc độ cực nhanh, hệt như một tia chớp màu tím xé toang không khí.
Phập!
"Á!" Đệ tử này trở tay không kịp, kêu gào thảm thiết.
Tiếp đó, máu văng tung tóe.
Tia sáng tím này xuyên thủng vai, để lại một lỗ máu đầm đìa trên người đệ tử Trường Sinh Điện.
Mộ Trường Phong lập tức hừ lạnh, ra tay nhanh như chớp, đánh mạnh vào miệng vết thương của đệ tử này. Trong tay y hiện ra phù văn, sau đó tiếng "chít" ngưng bặt.
Khi Mộ Trường Phong thu tay, trong tay y có thêm một con yêu thú màu tím rất giống chuột chù, to bằng nắm tay, lông toàn thân nhẵn mịn, tỏa ra ánh sáng tím trông rất đẹp.
Nhưng nó đã bị Mộ Trường Phong bóp chết.
Lúc này ai nấy đều căng thẳng. Không ai là kẻ yếu cả. Vừa rồi thực lực mà con yêu thú chuột chù màu tím này bộc phát ra có thể xuyên thủng vai của đệ tử Trường Sinh Điện, chứng tỏ một con yêu thú nhỏ có thực lực tương đương Độ Kiếp.
Tuy nó không phát ra yêu lực cường đại gì, nhưng chỉ một kích cũng đủ chứng minh tất cả.
Nếu chỉ một con thì đơn giản.
Nhưng hồi nãy bụi cỏ xung quanh đều lay động rất mạnh, mọi người bất giác sởn da gà.
Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng nghiêm mặt. Một con chuột tím rất dễ giải quyết, không có gì to tát. Nhưng nếu là một đàn thì sao?
Lúc này sắc mặt mọi người đều thay đổi.
"Là chuột yêu Tử Kim, lực xuyên thủng kinh người, là yêu thú quần cư. Mọi người đứng sát vào nhau, kết thành trận, nhanh chóng tiến về phía trước. Chỉ cần chạy ra khỏi địa bàn của chuột yêu Tử Kim là có thể giải trừ nguy hiểm, tuyệt đối không được dừng lại. Một khi bị đàn chuột quấn lấy thì sẽ bị gặm thành vụn xương. Chạy mau!"
Mộ Trường Phong biến sắc, vừa hét to vừa chạy thẳng về phía trước.
Phù văn trong tay Mộ Trường Phong phát sáng, y đã chuẩn bị sẵn sàng chém giết mở đường. Bốn đệ tử của Trường Sinh Điện theo sát phía sau. Ba đệ tử không bị thương vây sư đệ bị thương ở giữa, trông rất đoàn kết.
Dương Bách Xuyên thầm gật đầu khen ngợi điểm này. Hiên Viên Linh Hề cũng dẫn theo đệ tử của hoàng triều Hiên Viên đi theo bên cạnh Mộ Trường Phong. Ai nấy đều vận chuyển chân nguyên toàn thân, sẵn sàng đối phó với tình huống đột xuất bất cứ lúc nào.
Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long, che chở bên cạnh Lục Yên Chi. Lúc này hắn cũng không dám lơ là.
Đoàn người vừa di chuyển, xung quanh xuất hiện từng tia sáng tím, chính là chuột yêu Tử Kim lao tới tấn công bọn họ như tên bắn.
Ước chừng khoảng hơn nghìn con.
"Chúng nó là bầy đàn, mọi người không được dừng lại, hãy xông ra ngoài. Các sư đệ biến ra pháp tướng, bảo vệ mọi người."
Mộ Trường Phong hô to, toàn thân phát ra ánh sáng vàng, cơ thể nhanh chóng biến to, chớp mắt đã hóa thành một pháp tướng cao gần sáu mươi mét.
Ầm ầm ầm!