Lưu Dật Trần nhìn thấy Chồn nhỏ liên tục chém chết những sư đệ khác, trong lòng hắn ta hận không thể băm xác Chồn nhỏ thành vạn mảnh, trong lòng hắn ta rõ ràng không thương tiếc Chồn nhỏ nữa, Chồn nhỏ không chỉ giết chết hai sư đệ của hắn ta mà còn có thể mang đến phiền phức rất lớn cho hắn ta.
Vào lúc này, Dương Bách Xuyên lại công kích vào hai khôi lỗi nhân.
Lúc Dương Bách Xuyên nhìn thấy một kiếm của mình không gây nên thương tổn gì đối với khôi lỗi nhân, hắn lập tức hiểu ra, chỉ dựa vào công kích bình thường thì đừng hòng chém được khôi lỗi của Lưu Dật Trần.
Cho nên, sau một khắc, Dương Bách Xuyên thi triển ra Bát Hoang Quy Nhất Kiếm.
Kiếm khí chói mắt chém một phát về phía một con khôi lỗi nhân đang xông về phía hắn.
“Ầm…”
“Răng rắc…”
Cuối cùng một kiếm này cũng có tác dụng, nhát kiếm chém ra một đường rất dài trên người khôi lỗi nhân này, sau đó ở lại trong lồng ngực khôi lỗi nhân.
Ngay sau đó. động tác của con khôi lỗi này chậm lại...
Dương Bách Xuyên đã từng nghiên cứu khôi lỗi chi đạo, cờn từng luyện chế qua khôi lỗi phân thân, đương nhiên biết khôi lỗi nhân cũng có nhược điểm.
Khôi lỗi nhân của Lưu Dật Trần nhìn có vẻ năng lượng cường đại dồi dào nhưng không phải không có nhược điểm, chỉ cần đánh trúng nhược điểm của khôi lỗi nhân, khôi lỗi nhân có cường đại hơn nữa cũng có thể đánh bại.
Nhược điểm của khôi lỗi nhân là minh văn trận pháp và năng lượng chống đỡ trong lồng ngực, mà Dương Bách Xuyên cũng là biết làm thế nào xuống tay công kích trúng nhược điểm của khôi lỗi nhân.
Một kiếm đã phế bỏ một khôi lỗi nhân của Lưu Dật Trần, điều này khiến Dương Bách Xuyên âm thầm vui vẻ.
Nhưng cũng vào lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên đột nhiên nhảy dựng lên, cảm nhận được nguy hiểm rất lớn đang tới gần.
Ngay sau đó, trong tầm mắt, khôi lỗi nhân bị hắn tập trung đánh đã ngã xuống.
Nhưng mà lúc ngã xuống, lại phát hiện một quyền của khôi lỗi thứ hai đang đánh tới.
“Chạm…”
“Phụt…”
Dương Bách Xuyên rõ ràng đã thấy được một quyền công kích của khôi lỗi nhân thứ hai nhưng hắn lại không có thời gian tránh né, lồng ngực chợt bị khôi lỗi nhân thứ hai đánh trúng.
Trong nháy mắt bị đánh trúng, Dương Bách Xuyên hộc máu tại chỗ, cảm nhận được lồng ngực gần như sụp đổ, xương cốt đều bị con khôi lỗi thứ hai cắt đứt.
Một kiếm của hắn chỉ tập trung đối phó khôi lỗi thứ nhất, Lưu Dật Trần đã đồng thời khống chế khôi lỗi thứ hai khởi động công kích, hoàn toàn cho hắn thời gian phản ứng.
Đòn công kích gây ra một nghìn vết thương cho kẻ địch nhưng tổn hai tám trăm sát thương cho mình.
Dương Bách Xuyên hủy đi một khôi lỗi nhân của Lưu Dật Trần, Lưu Dật Trần sự huỷ diệt của một khôi lỗi để đổi lấy Dương Bách Xuyên bị trọng thương.
Một kích này đã giúp Lưu Dật Trần giành phần thắng, bởi vì hắn ta chỉ hao tổn một khôi lỗi nhân mà Dương Bách Xuyên lại bị thương bản tôn.
Bị một kích của khôi lỗi nhân thứ hai đánh trúng, thân thể Dương Bách Xuyên giống như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.
Hơn nữa, sau khi một kích của Lưu Dật Trần thành công, hắn ta lại vung Phật Trần trong tay lên lần nữa, khống chế con rối lấn người bay về phía Dương Bách Xuyên, muốn một kích giết chết hắn.
Nhưng Dương Bách Xuyên sao có thể để Lưu Dật Trần thực hiện dễ dàng như thế?
Vào thời khắc mấu chốt nhất, khóe mắt Dương Bách Xuyên lại thấy được ngân quang lấp lánh đang phát động, cũng là phát hiện Mộc Ngưng Hiên chém ra một kiếm.
Trước đó, Mộc Ngưng Hiên đã bị Dương Bách Xuyên làm cho bị thương nặng nên gã ta vẫn luôn rất kiêng dè Dương Bách Xuyên, ngay lúc Dương Bách Xuyên vừa mới đột phá kết giới trận pháp của Lưu Dật Trần, gã ta đã muốn chạy trốn nhưng vẫn bị kiếm khí của Dương Bách Xuyên cả lại. Gã ta vừa đảo mắt thấy Lưu Dật Trần khống chế khôi lỗi nhân làm cho Dương Bách Xuyên bị thương nặng mà bay ngược ra ngoài, lúc này Mộc Ngưng Hiên sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này được?
Lúc này, gã ta phát động một kiếm về phía Dương Bách Xuyên, thân là đệ tử Thánh địa, nếu như chút cơ hội nhỏ nhoi này mà gã ta cũng không bắt được, vậy thì không được gọi là tinh anh của Thánh địa.