Sau khi trận pháp bị phá, Lưu Dật Trần và những người khác không chắc có thể ngăn cản được kiếm khí của Dương Bách Xuyên.
Mộc Ngưng Hiên và Lưu Dật Trần là người chạy trốn đầu tiên nhưng vẫn bị cưỡng ép ngăn cản lại, không phải là không muốn chạy, mà là bọn họ không dám gắng gượng đụng vào kiếm khí Dương Bách Xuyên.
Không dám.
Lưu Dật Trần và Mộc Ngưng Hiên có năng lực tránh né kiếm khí phong mang của Dương Bách Xuyên, nhưng những cái khác lại không may mắn như thế.
Bốn gã đệ tử của Bách Luyện Sơn Trang đã bị Dương Bách Xuyên cho kiếm khí phanh thây.
Nhưng điều này cũng nằm trong dự liệu, bởi vì sau khi Chồn nhỏ phá vỡ kết giới trận pháp, Dương Bách Xuyên đột nhiên xuất kích nên đám người bọn họ hoàn toàn không kịp tránh đi ngay, chỉ có Mộc Ngưng Hiên và Lưu Dật Trần đã cảm thấy không ổn từ trước nên mới tránh né trước, nhưng vẫn bị kiếm khí của Dương Bách Xuyên chặn lại.
Lúc này, bố người ở trước mặt đều đã bị Dương Bách Xuyên giết chết, cặp mắt Lưu Dật Trần đỏ ngầu, những người chết đi đều là sư đệ của hắn đấy.
“A... Chết tiệt, Dương Bách Xuyên, ta phải giết ngươi.” Đôi mắt Lưu Dật Trần đỏ bừng lên, ban đầu thấy tình huống không ổn nên muốn rút đi cũng không đi được vì bị Dương Bách Xuyên ngăn cản lại, quan trọng là trong nháy mắt đã bị Dương Bách Xuyên giết chết bốn sư đệ của mình, đây là điều Lưu Dật Trần không thể chấp nhận được.
Trong cơn giận dữ, Phật Trần trong tay Lưu Dật Trần phát động vung vẩy, hào quang lóe ra, bên cạnh Lưu Dật Trần xuất hiện ba người.
Nói chính xác là ba người mặc giáp sắt, có thể nhìn thấy dung mạo nhưng đều là vẻ mặt không có chút cảm xúc gì
Ba người xuất hiện ở bên cạnh Lưu Dật Trần này lọt vào mắt Dương Bách Xuyên thì lại khác, bọn họ cho hắn ảo giác giống như là người máy vậy.
Hắn lấy lại tinh thần mới phát hiện ba người xuất hiện bên cạnh Lưu Dật Trần không phải là người - mà là khôi lỗi nhân.
Không tồn tại khí tức của sự sống nhưng năng lượng dao động lại vô cùng cường đại, Dương Bách Xuyên cảm giác bọ họ đã vượt qua Độ Kiếp đại viên mãn.
Điều này làm cho trong lòng Dương Bách Xuyên kinh sợ.
Nhưng lúc này hắn không hề dừng lại, giống như mãnh hổ xuống núi, không ngừng xuất kiếm, hắn biết lúc này phải lấy tinh thần hăng hái giết địch, không thể để cho những người này có cơ hội bình tĩnh lại.
“Chi Chi... chi…”
Giờ phút này Chồn nhỏ cũng không nhàn rỗi, trong tiếng rống giận dữ, nó phát động ra công kích cường thế về phía mấy đệ tử còn lại của Bách Luyện Sơn Trang.
Lúc này, Chồn nhỏ quả nhiên là hóa thân thành mãnh hổ, thật sự rất hung mãnh, để lộ móng vuốt và răng nanh sắc bén trước mặt các đệ tử Bách Luyện Sơn Trang.
Tốc độ thân pháp của Chồn nhỏ cũng không hề chậm chút nào, tàn ảnh quỷ dị xuyên qua chỗ này, mỗi một lần xuất thủ đều có tiếng kêu thảm thiết vang lên, kèm theo máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Móng vuốt tứ chi của Chồn nhỏ có thể so với pháp khí cao cấp, vô cùng sắc bén lạ thường, phi kiếm của Mộc Ngưng Hiên cũng không ngăn cản nổi một kích móng vuốt của Chồn nhỏ, huống chi là những đệ tử này của Bách Luyện Sơn Trang?
Nhìn Chồn nhỏ đại phát thần uy giết hai người, Dương Bách Xuyên cũng bị chấn động, hắn dựa vào kiếm Đồ Long trong tay mới có thể phát huy ra thực lực cường đại, mà Chồn nhỏ sau khi biến thân chỉ dựa vào móng vuốt sắc bén đã có thể có uy lực như thế, trước mắt làm cho lòng hắn rung động.
Nhưng nhìn thấy Chồn nhỏ có thể có phát huy ra công kích cường thế như vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên càng vui mừng hơn.
Lúc này, một kiếm của hắn chém tới Lưu Dật Trần nhưng lại phát hiện mình chém trúng một con khôi lỗi cấp thấp do Phận Trần trong tay Lưu Dật Trần xuất kích.
“Keng keng…”
Một kiếm của Dương Bách Xuyên chém vào trên người khôi lỗi nhân toát ra hỏa tinh, làm cho khôi lỗi nhân chấn động, nhưng lại không ngã xuống, thậm chí còn không có chút thương tổn đến khôi lỗi nhân.
Lần này, trong lòng Dương Bách Xuyên chấn động.
Ngay sau đó, hắn thấy Lưu Dật Trần vung Phật Trần trong tay ra lần nữa, lại là một khôi lỗi nhân công kích về phía hắn.
Mà ba người khôi lỗi lại trực tiếp đi về phía Chồn nhỏ.