Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 519




Là một trong tứ đế cao quý nhất ở thế giới hắc ám, đây là lần đầu tiên Long Đế bị người ta khinh thường như thế.

“Chỉ bằng một bàn tay đã đánh chết tôi? Ha ha ha... Rất tốt!”

Long Đế tức quá hóa cười nói: “Will, hôm nay bản đế sẽ không giết câu, không lâu sau bản đế sẽ chém đầu Quân Đế, đến lúc đó cậu sẽ biết hôm nay mình ngu ngốc đến cỡ nào!”

“Vậy chúng tôi sẽ mỏi mắt chờ mong, để xem cuối cùng đầu của ai sẽ bị vặt xuống?”

Will xem thường lạnh lùng cười nói: “Bây giờ tôi vẫn giữ câu nói đó, một là cút hai là chiến!”

Uy danh của Long Đế dọa người khác được nhưng không thể dọa Will sợ, hơn nữa nơi này là Tử Ngục, là địa bàn của Lý Trạch Vũ, tất cả mọi người trong ngục giam sẽ không trơ mắt nhìn người khác tới giở trò ngang ngược.

“Một là cút, hai là chiến!”

“Một là cút, hai là chiến...”

Các phạm nhân giận dữ hét lên, khí thế bay thủng trời.

Vẻ mặt Long Đế nghiêm túc, ông ta có thể cảm nhận rõ sự đoàn kết chưa từng có đến từ những phạm nhân kiêu căng khó thuần phục này, nếu như có một khi hai bên đánh nhau, đoán chừng mấy chục người ông ta dẫn đến nơi này sẽ không có mấy người có thể rời đi, mà trước mắt ông ta lại phải tranh thủ thời gian vì Triệu Như Mộng...

Ngay khi ông ta đang tiến thoái lưỡng nan...

“Truyền mệnh lệnh của Đại đương gia, người tự tiện xông vào Tử Ngục sẽ bị giết không tha!”


Một giọng nói hùng hồn vang lên, chính là giám ngục trưởng ngục giam mở miệng nói.

Trong chốc lát, các phạm nhân ngưng kết thành khí lạnh trong nháy mắt.

Will hành động đầu tiên, cơ thể anh ta nhanh như sét đánh, trong chớp mắt đã tiến tới gần một thuộc hạ của Long Đế.

“Ầm!!!"

Người đó còn chưa kịp phản ứng thì cái cổ đã bị đập gấy bởi một quyền.

“Giết, giết, giết!”

Mấy trăm tên phạm nhân đồng loạt di chuyển về phía trước.

Long Đế gần như là lùi về sau theo bản năng, hành động này đại diện cho sự sợ hãi của ông ta!

Cùng lúc đó.

Dưới sự dẫn đầu của Arthur, Triệu Như Mộng dẫn người nước thải, nhiều lần chuyển hướng thuận lợi tìm tới hồ băng.

“Nhảy xuống!”


“Vâng!”

Mười mấy tên áo đen chuẩn bị nhảy vào hồ băng theo mệnh lệnh Triệu Như Mộng.

“A Di Đà Phật!”

Đúng lúc này một giọng nói trêu tức bất ngờ xuất hiện.

Đám người kinh hãi đồng thời nhìn lại theo nơi giọng nói phát ra, chỉ thấy một hòa thượng với gương mặt nhăn nheo, áo cà sa trên người bị vén lên đùi, nhìn có vẻ dở dở ương ương xuất hiện sau lưng bọn họ.

Con ngươi Triệu Như Mộng lập tức co lại, cô ta nhanh chóng đề phòng.

Nếu như cô ta không đoán sai thì lão hòa thượng trước mắt này chính là một trong những Thánh Vương bao vây bọn họ lúc trước.

“Không phải do mấy ngày trước Phật Tổ báo mộng cho lão tăng này, nói là có một đám người ngu ngốc vội vàng muốn sang Tây Thiên, bảo lão tăng giúp một tay, hiện tại xem ra Phật Tổ thật sự không lừa ta”

Ý cười trên mặt hòa thượng Nhất Trinh không giảm.

“Vậy để tôi xem ai sẽ đi lên Tây Thiên.”

Một tiếng cười lạnh lùng vang lên.

Chỉ thấy người đội mũ vành rộng bị đám người áo đen vây quanh giống như hạc giữa bầy gà, người vừa mới nói chuyện đúng là ông.

“Ái chà, thì ra là thí chủ Dương Sóc!” Hòa thượng Nhất Trinh sờ cái đầu trọc của mình, có chút ngoài ý muốn nói:

“Đúng dịp, Phật Tổ ở trong mơ đặc biệt dặn dò ta, có một vị thí chủ họ Dương khá là vội vàng, thì ra chính là cậu!”

“Ha ha ha..."