Editor: Ssoup123, Vanzzz
Beta: ZNN
Lảm nhảm: ngựa ngựa rủ bạn bè edit chung cho vui ahihi, nếu chương nào ngoài Ssoup123 tham gia thì mình sẽ ghi chú nhé.
Chương 2
Sau khi ánh sáng tối dần, bên trong nhà kính hoàn toàn yên tĩnh.
Tới tận khi tiếng bước chân cực nhẹ truyền tới, vệ binh Trùng tộc đồng thời giơ tay lên, tập trung đôi mắt ánh đỏ hướng về phía cổng.
Nơi đó xuất hiện một bóng người, biểu tượng cảnh giới mắt đỏ của vệ binh Trùng tộc chuyển thành màu cam, bọn chúng tự động tản ra, tạo thành một con đường cho người đang bước tới.
Mái tóc trắng dài rủ xuống đến thắt lưng như vệt sáng, cúc áo màu bạc được cài tỉ mỉ cẩn thận trừ cúc trên cùng, khuôn mặt hắn lạnh lùng, đồng tử máy móc sáng lên trong suốt như băng, tản ra hơi thở băng lãnh từ trong ra ngoài, không dễ tiếp xúc.
Là hắn_Trùng tộc tàn bạo nhất toàn tinh tế, khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra một tia dao động.
Nam tử băng lãnh này dừng lại trước kén hoa, dùng âm thanh ưu nhã trầm thấp như bản mẫu chuẩn chỉnh, lời nói khiêm tốn mang phần tôn kính: “Bệ hạ tôn kính, ta vì ngài đến xướng một bài hát trước khi ngủ.”
Bệ hạ?
Là đang ám chỉ hắn hay sao?
Nhan Ninh còn chưa ngủ, từ nơi chật hẹp trong khe hở hắn lắc lư nụ hoa, chỉ nhìn thấy một sợi tóc như lưu quang của đối phương.
Rất nhanh, giai điệu trầm thấp quanh quẩn ở bên tai Nhan Ninh, nam tử trời sinh chất âm thanh lạnh lùng bởi vì hạ giọng mà có vẻ hơi ôn nhu, rất khó tưởng tượng dạng này nam tử lạnh như băng sẽ làm ra cử động như vậy, giai điệu cứ như vậy tiếp tục thật lâu, “Hi vọng ngài thích, bệ hạ.”
Nhan Ninh không nhớ ra được hắn đã xem qua ở đâu trong sách, âm nhạc thật sự có tác dụng trợ giúp thực vật quang hợp cùng hô hấp sao?
Bất luận có phải là thật hay không, hắn đều cảm thấy thoải mái hơn, có lẽ là vì bài hát trước khi ngủ giúp đáy lòng hắn khôi phục bình tĩnh đối với hoàn cảnh mới này, vì để biểu đạt sự yêu thích, dù là đối phương không thấy Nhan Ninh vẫn là cố gắng lắc lư nụ hoa.
Hắn không biết sở dĩ giáo sư Du đặt tên nó là bào tử hoa, là bởi vì bên trong nụ hoa cất giấu rất nhiều bào tử có độc mà nhân loại mắt thường không thể nhận biết được, mặc dù nghe tên tựa như mật ngọt làm người ta cảm thấy yêu thích vô cùng.
Nhưng cũng dễ dàng khiến người ta nghiện lấy.
Khứu giác của trùng tộc so với nhân loại nhạy hơn nghìn lần, ngay lập tức vệ binh trùng tộc nhạy cảm ngửi được một mùi hương thoảng qua nhàn nhạt, mặc dù bị hơi ấm thổi qua làm phai bớt mùi rất nhanh, nhưng vẫn là làm kích động, khứu giác của bọn nó gần như theo bản năng bạo động.
Thơm, mùi hương thơm quá!
Bản edit chỉ đăng duy nhất tại wordpress Nhà của Soup
Ngay lập tức, từng đôi mắt chuyển thành sắc đỏ hưng phấn, bọn chúng không thể dùng ngôn từ để miêu tả, nhưng sự hấp dẫn này là bắt nguồn từ bản năng đối với bề trên, bọn chúng cố gắng thăm dò, há cái miệng lớn được che kín bởi răng cưa răng ranh, cố gắng ngửi lại mùi hương vừa rồi, không thể tự kiềm chế.
Còn muốn, muốn tiếp tục ngửi.
Ngửi được mùi hương như có như không, thanh niên vừa mới hát xong liền dừng lại động tác, đột nhiên đồng tử dựng thẳng đứng như cây kim, dưới mái tóc trắng giấu không được vành tai không thể khống chế đỏ bừng lên, âm thanh khàn khàn lạnh trầm thấp, “Bệ hạ…”
Thật sự là… quá thơm.
Cho nên, bệ hạ là đang đáp lại ta sao?
Thanh niên dựng thẳng đồng không ngừng co vào, hai tay nổi gân xanh xương ngón tay thon dài, hắn rất khó khăn đè nén xuống xúc động trở lại nguyên hình.
Nhan Ninh căn bản không biết hắn chỉ là lung lay nụ hoa, bên ngoài liền phát sinh rối loạn dữ dội thế nào.
Có lẽ thời kỳ trưởng thành của hoa rất dễ mệt mỏi, Nhan Ninh cảm thấy đuối sức, nghe bên tai tiếng hát ru nhạc thiếu nhi mà chìm vào giấc ngủ, hắn chậm rãi đóng lại con mắt.
……
Sau khi vào giấc mộng Nhanh Ninh phát hiện mình đi vào một cái không gian xa lạ.
“Hoan nghênh đến thành thị giả lập.”
Thành thị giả lập…là cái gì?
Hắn không phải đang ngủ sao? Làm sao lại tới đây?
“Xác nhận tài khoản vừa tạo, mời thiết lập nhân vật.”
“Đếm ngược 30, 29, 28…”
Không hề do dự, Nhan Ninh lựa chọn biệt danh lúc còn là nhà thiết kế: “Cây Chanh”, nhớ tới đời trước, do rêu rao nên dẫn đến sự cố, hắn quyết định lựa chọn nhân vật đội mũ điệu thấp bản thấp, nửa phút sau, đi ra khỏi gian phòng ban đầu cùng một cái mũ đen nhánh rộng vành trên đỉnh đầu.
Thành thị giả lập cùng hiện thực hầu như không có gì khác nhau, trên trời mây trôi lơ lửng, ánh sáng của mặt trời chiếu đến nhà cao tầng trong thành thị, cách nó bố trí cùng với thế giới thực không khác chút nào cho nên mọi người coi nó như ngôi nhà thứ hai.
Mỗi người sau khi đăng nhập tài khoản, sẽ xuất hiện bên trong gia viên của bản thân, gia viên ban đầu của tất cả mọi người chỉ đơn thuần là một khối đất hoang, từ hệ thống miễn phí đưa tặng, mặc dù địa điểm là ngẫu nhiên nhưng đều là vùng ngoại thành xa xôi, mọi người có thể lựa chọn khai khẩn khối đất hoang này hoặc là kiếm tiền để mua nơi ở mà mình muốn trong thành thị, sau khi mua nhà ở mới có thể thể thiết lập thành địa điểm đăng nhập.
Nhan Ninh đi ra khỏi gian phòng ban đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy biển quảng cáo ở đường đối diện, phía trên là một cái quảng cáo nóng bỏng, một mỹ nữ gợi cảm đang dựa vào huyễn thải cơ giáp, bày ra tư thế khiến người ta muốn bắt nạt, lực chú ý của Nhan Ninh hoàn toàn đặt trên huyễn thải cơ giáp, trong đầu tự động phát họa cấu tạo cơ giáp, chỉ dựa bề ngoài thì vẫn có chút khó khăn, Nhan Ninh rất nhanh thu lại tầm mắt, khi hắn cuối đầu xuống, phát hiện bản thân đang đứng trên mảnh đất hoang chất đầy rác, gia viên ban nãy hứa hẹn… ở đâu?
Lặng lẽ cách xa đống rác, hắn mở thông tin cá nhân ra xem, “Cây chanh, Giới tính: Nam, Vị trí hiện tại: Nhà máy xử lý rác thải (đang xây dựng), Thành phố Mạc Khắc.”
Do hệ thống ngẫu nhiên lựa chọn, dù xác suất khá thấp, vậy mà lại là đất hoang đang xây dựng còn chưa có nỗi bức tường.
Trong hiện thực bị biến thành hoa, thế giới giả tưởng thì cái nhà cũng không có.
Mệnh* thật quá xui xẻo.
(*)Mệnh: Vận mệnh
Nhan Ninh yên lặng cảm thán, hắn chú ý tới chấm đỏ nhấp nháy thông báo đến, mở ra xem thử thì ra là quảng cáo, giao diện chia làm hai bên, cuộc thi chiến đấu cơ giáp và cuộc thi thiết kế cơ giáp.
Cuộc thi chiến đấu thì Nhan Ninh không có hứng thú, nhưng… thiết kế cơ giáp?
Đời trước, Nhan Ninh tham gia không dưới trăm trận các cuộc thi lớn nhỏ, mặc dù bản năng thúc đẩy hắn tham dự, nhưng cơ giáp trước mắt hắn còn chưa có tiếp xúc qua.
Do dự một chút, Nhan Ninh đang định từ bỏ, bỗng nhiên bả vai bị người từ phía sau vỗ một cái, đầu ngón tay liền ấn vào nút báo danh.
Nhìn vào “Đã báo danh” màu đỏ, Nhan Ninh hít một hơi thật sâu, quay đầu, một thiếu niên đầu nhím tóc nhuộm đỏ lại vàng nhìn hắn cười tủm tỉm “Khỏi cám ơn ta, do dự cái gì, đã là nam nhân thì phải dứt khoát!”
Nhan Ninh: “Ta còn chưa từng học qua.”
“Ta cũng không có học qua.”
Nhan Ninh sững sờ, “Ngươi cũng báo danh sao?”
Thiếu niên nhe răng cười một tiếng, “Ta báo danh chiến đấu cơ giáp.”
Nhan Ninh: … Vậy thì liên quan quái gì đến ta!?
Bản edit chỉ đăng duy nhất tại wordpress Nhà của Soup
Nhưng tóm lại là báo danh cũng là báo rồi, Nhan Ninh cũng chỉ có thể nhận mệnh, theo thói quen xoa xoa mi tâm, “Ngươi hảo, ta là … Cây chanh, có thể nói cho ta biết thành thị giả lập là cái gì hay không?”
“Ta tên là Hoắc Thần” ánh mắt thiếu niên như nhìn thấy quỷ, “Ngươi không biết thành thị giả lập là cái gì, vậy sao có thể đến được đây?”
Nhan Ninh cũng trả lời không được.
“Thành thị giả lập là thông qua Tinh Võng kết nối thế giới giả tưởng, mua mũ giáp kết nối tại cửa hàng là có thể đăng nhập, mũ giáp kết nối chắc ngươi biết nhỉ...”
Nhan Ninh lắc đầu, “Ta vừa ngủ thì đã ở đây...”
“Liền xuất hiện ở đây!?” hai mắt Hoắc Thần sáng lên, “Ta nghe nói người có tinh thần lực đẳng cấp cực cao có thể trong khi ngủ tiến vào Tinh Võng, thì ra là sự thật! Ngươi ở hiện thực chắc chắn rất lợi hại.”
Ở hiện thực? Hắn chỉ là một đóa hoa.
Vấn đề là quan hệ hai người còn chưa quá thân thiết, Nhan Ninh không có ý định nói cho hắn bí mật này.
“Thật ra ta mới xây cái nhà nhỏ, nhà lớn bị anh ta thiết lập làm nơi nghỉ ngơi riêng,” Hoắc Thần nói, liền mở ra túi tiền, Nhan Ninh mắt không chớp nhìn mười vạn giả lập tệ bên trong. Chú ý tới hàng chữ nhỏ bên dưới, giả lập tệ cùng hiện thực tệ là giá trị bằng nhau, thực sự là... Kẻ có tiền.
Kẻ lắm tiền Hoắc Thần gọi đến một cỗ phi hành khí*, “Đi thôi, vùng ngoại thành có gì vui đâu.”
(*) phi hành khí: phi hành = bay trên trời, khí = cơ khí, máy móc => xe bay trên không
Nhan Ninh bị kéo lên phi hành khí, mới vừa lên phi hành khí liền bay lên, rõ ràng trong khoang thuyền có hai cái ghế, Hoắc Thần vậy mà lại cùng hắn chen một cái bên trên, “Chúng ta kết bạn đi, ta quét mã của ngươi.”
Dù sao cũng được cho quá giang ngồi cái phi hành khí, Nhan Ninh suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
“À đúng rồi”, hắn nghĩ tới sự việc trong hiện thực, “Còn có Trùng tộc, là cái gì vậy...”
“Trùng, tộc?” Hoắc Thần nâng mắt lên, “Ngươi làm sao lại nói đến Trùng tộc? Nếu dùng từ ngữ hình dung, thì chính là ác ma hiếu chiến tàn bạo, nghe nói còn rút xương đầu người …Chẳng qua còn may mắn, chúng ta có cây dù bảo vệ hắc tướng quân, hắn cũng chính là thần tượng của ta!”
Nhớ lại Trùng tộc hình người có mái tóc trắng nhìn như lạnh lùng lại ôn nhu, Nhan Ninh nhíu mày, quả nhiên... Tin đồn là chẳng đáng tin.
“Vậy bọn hắn chiến đấu cũng dùng cơ giáp sao?”
“Trùng tộc? Trùng tộc không cần cơ giáp, bọn hắn đều là dùng thân thể cận chiến, nếu như có một ngày Trùng tộc cũng biết lái cơ giáp, quả thực không dám nghĩ...” Tưởng tượng ra cảnh đó, Hoắc Thần nhịn không được rùng mình một cái.
Tiến vào thành Mạc Khắc, phi hành khí dừng lại tại khu giảm xóc, bên cạnh chính là đoàn tàu công cộng, những người vừa bước xuống nhao nhao dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chăm chú lên Nhan Ninh cùng Hoắc Thần, dù sao ở thế giới giả tưởng phi hành khí cũng là vật phẩm xa xỉ.
Hoắc Thần còn muốn đi cửa hiệu làm tóc nổi tiếng đổi kiểu tóc mới, hai người tại giao lộ tạm biệt nhau, Nhan Ninh đứng trong chốc lát, rủ xuống mắt, đầu ngón tay của hắn chậm rãi tìm tòi ấn vào nút ghép trận.
Trong hiện thực hắn chỉ là một đóa hoa, nhưng ở nơi này hắn có thể lựa chọn trở thành nhà thiết kế cơ giáp, hắn cần một trận chiến đấu.
**, đang tiến hành ghép trận.
Sau khi đếm ngược năm giây, cơ thể Nhan Ninh được đưa vào bên trong cơ giáp ảo.
Cỏ dại xung quanh mọc thành từng bụi, phía xa là sông cùng mây mù, trong không khí một lớp sương mù thật mỏng bao phủ che mất tầm nhìn, không có một tiếng động, cực kì yên tĩnh.
Nhan Ninh quay đầu đánh giá xung quanh, không có phát hiện người nào trừ hắn, có lẽ …không nhất định phải chiến đấu?
Nghĩ như vậy, cơ thể Nhan Ninh rất nhanh thả lỏng, hắn thử nghiệm khống chế cơ giáp đi lên phía trước, bởi vì không rành, không để ý liền ngã chỏng vó giơ bốn chân lên trời.
Hắn không có chú ý tới trong sương mù có cặp mắt sắc bén đang chăm chú nhìn chằm chằm hắn.
Ghép trận mà không chiến đấu là không nói chuyện.
Cơ giáp toàn thân đen nhánh từ trên cao nhìn chăm chú một lúc, Nhan Ninh thì vội vàng tìm tòi bên trong bộ cơ giáp, bên ngoài nhìn thì không biết bên trong như là cả một thế giới khác, sau một hồi lục lọi nghiên cứu, cơ giáp đen không tiếng động bước ra từ trong sương mù, máy móc cứng rắn lạnh lẽo hiện lên ánh sáng lạnh.
Nhan Ninh không có mua cơ giáp, đây là cơ giáp kiểu cũ được hệ thống mặc định phân phát, Nhan Ninh bấm sai nút, làm nó chuyển sang trạng thái chờ, nút mở máy liền bị chuyển ra bên ngoài.
Mở ra cửa khoang, Nhan Ninh đang chuẩn bị bò xuống, bỗng nhiên trong gang tấc đối mặt với ánh mắt cơ giáp đen nhánh.
Thật sự quá đen, không có bất kì ánh sáng nào có thể phản quang lên nó.
Làm cho lòng người cảm thấy sợ hãi.
Dừng lại động tác xoay cái mông để bò xuống dưới, Nhan Ninh ngẩn người.
Nhưng bởi vì chưa được chứng kiến cơ giáp chiến đấu, thậm chí là chiến trường, hắn cũng không có cảm giác nguy hiểm gì, nhưng hắn cũng không biết rằng cho dù là giả lập, rời khỏi cơ giáp nếu bị tổn thương sẽ là tổn thương thật sự ngoài đời.
Hắn cười cười ra vẻ thân thiện, “Xin hỏi có thể làm phiền ngươi giúp ta khởi động lại cơ giáp một chút được không? Ta là lần đầu tiên ghép trận, không phải để chiến đấu, chỉ là muốn sờ chân thực cơ giáp một chút.”
Cơ giáp đen nhánh trầm mặc, người bên trong dường như đang quan sát Nhan Ninh.
Nhan Ninh eo nhỏ chân dài, bởi vì nguyên nhân tư thế, lộ ra gần nửa đoạn eo trắng như tuyết, đôi chân kéo căng thon dài thẳng tắp, mặc dù mũ rộng vành che khuất phần lớn gương mặt, nhưng vẫn không che được chiếc cằm nhỏ xinh, cùng đôi môi mọng hồng hào.
Hắn đẹp, không hề áp đảo, nhưng lại tựa như ánh nắng lóa mắt.
Nhan Ninh nghe thấy âm thanh máy móc vận hành, cơ giáp đen biến đao ở cánh tay thành ngón tay, đây cũng là một cơ giáp kiểu cũ, nhưng nếu như không có màn sương mù, liền có thể trông thấy hài cốt cơ giáp chất đống thành núi cách đấy không xa, bị đập nát rách rưới lộn xộn.
“Cám ơn ngươi.”
Nhan Ninh sờ sờ cánh tay của cơ giáp đen
Bởi vì khoảng cách chênh lệch độ cao, động tác sờ của hắn rất khó khăn, mũ xém chút nữa là rơi xuống, cũng may hắn phản ứng nhanh, kịp thời ổn định cơ thể, vành môi cong lên đường cong xinh đẹp, lộ ra hàm răng trắng tuyết cùng đôi môi ửng đỏ, xinh đẹp đến khó tưởng.
Cơ giáp đen chậm rãi buông xuống cánh tay chuẩn bị đỡ lấy hắn.
—
Trong lúc đó, tại Trung Ương Tinh*.
(*) Trung Ương Tinh: hành tinh trung ương, hành tinh trung tâm
Mặt trời đã mọc tại phương đông, khi thời gian chỉ hướng thần, phòng nghị sự lại bắt đầu một vòng làm việc mới bận rộn, nghị viên* mặc quân trang xuyên qua cửa lớn, đi vào phòng nghị sự huy hoàng trang nhã, tại vị trí riêng của bản thân ngồi xuống.
///Ssoup123: hướng thần là hướng nào mình cũng bó tay @@///
(*) nghị viên: thành viên hội nghị, là những người quyền cao chức trọng ấy.
Hôm nay đề tài thảo luận là lên kế hoạch giải cứu những nghiên cứu viên tài giỏi bị Trùng tộc bắt mất.
Gương mắt nguyên thủ xuất hiện tại ảnh chiếu bên trên, có chỗ ghế trống làm hắn chú ý, gương mặt già nua trầm mặc, nửa ngày sau mới hỏi: “Đế Tác, không có đến à?”
Đế Tác, binh khí hình người lạnh lùng vô tình, được rất nhiều người gọi là “Hắc tướng quân”, hắn sinh ra chính là vì giết chóc, không chỉ có tài năng điều khiển cơ giáp siêu cao, hắn cũng là ánh sáng hy vọng diệt trừ Tùng tộc bên ngoài vũ trụ, chịu đựng được phóng xạ, dùng thân xác nhân loại chiến đấu, nếu như không có hắn, tổ của Trùng tộc đã sớm trải rộng toàn tinh cầu của nhân loại.
Tất cả chủng tộc bị Trùng tộc hãm hại, đều xem hắn như một vị thần.
Nhưng loại tài năng này cũng phải trả giá.
Sau khi tiến vào thời đại vũ trụ, bởi vì nhiều nguyên nhân, hoặc là từ trường, hoặc là dị tộc kết hôn, tất cả sinh vật bao gồm cả nhân loại, tin tức tố sẽ bị hỗn loạn, tất cả đều đạt tới trình độ nghiêm trọng nhất định, thậm chí sẽ xảy ra hiện tượng phản tổ, tuổi thọ trung bình sẽ không thể vượt qua 65 tuổi, mà vì có được năng lực độc nhất vô nhị, tình huống hỗn loạn của Đế Tác so với những người khác còn nghiêm trọng hơn, máu của hắn không giây phút nào không nóng lên, không giây phút nào ngừng lại được khát vọng giết chóc, xé xác hết tất cả những thứ dám đến gần hắn.
“Đế Tác đại nhân, bây giờ còn đang ở chiến trường giả lập ạ.”
Vừa nói xong, toàn bộ sảnh hội nghị lâm vào trầm mặc tĩnh mịch, bọn hắn đều biết Đế Tác suốt ngày chiến đấu phát tiết* thông qua chiến đấu giả lập, điều này thể hiện rõ tình huống ngày càng nghiêm trọng.
(*)phát tiết: giải tỏa, xả stress
Nếu không có Đế Tác…
Thật là sầu lo cho tương lai vận mệnh của bản thân họ, cứ như vậy, một bên thì chiến đấu, một bên thì khổ sở.