Sự Phân Bào Nhiễm Sắc Thể Sau Bạo Hồng Toàn Tinh Tế

Chương 1:  




Năm mới 2021, tiếng chuông vừa mới gõ vang.

Bên ngoài tuyết rơi dày, hệ thống sưởi trong nhà được bật hoàn toàn.

Căn phòng mặc dù không lớn nhưng được bố trí rất sạch sẽ và tinh tế, các khu vực được cách nhau bởi khung kính hoa văn mờ làm bằng gỗ lâu năm, phía trên bên, ánh đèn như là chất lỏng lưu chuyển tạo thành vầng sáng như màn nước trên mặt bàn trong suốt.

Nhan Ninh ngồi trước máy vi tính, vừa mới đuổi xong bên A thiết kế, tiện tay mở ti vi, một đài truyền hình đang phát tin tức:

“Theo như tin tức mới nhất, gốc nụ hoa được khai quật từ Hà Bắc hồi đầu tuần, đã được chuyên gia giám định là giống loài từ thời 100.000 năm trước, và không nằm trong số các loài thực vật hiện được biết đến, tình huống cụ thể chúng ta cho mời giáo sư Du cho chúng ta phân tích…”

Màn hình lớn chiếu đến hình ảnh nụ hoa, Nhan Ninh cẩn thận nhìn vào, trong lòng cảm khái, thật không hổ là  giống loài vạn năm trước, hoa hình tròn… Thật là kỳ lạ.

Mà lại không biết vì sao, Nhan Ninh cảm giác được một loại quen thuộc không hiểu.

Có lẽ là ảo giác do thức đêm, Nhan Ninh không nhìn nữa.

Lúc này, ống kính chuyển hướng sang người dẫn chương trình nữ đối diện, thầy giáo già gật đầu cùng mọi người chào hỏi, ngay sau đó liền bắt đầu giới thiệu: “Mọi người mời xem màn hình, chẳng lẽ không hiếu kỳ tại sao nó là hình tròn? Đó là bởi vì bên ngoài bị bao vây lấy một tầng kén của loại côn trùng, chính là bởi có cái kén một tầng này, nên không hiện ra trạng thái chính xác, nụ hoa chân chính núp ở bên trong, nên mới được bảo tồn cho đến tận bây giờ, chúng ta tạm thời cho nó cái tên là bào tử hoa.”

Người dẫn chương trình nữ hiện lên vẻ mặt thán phục đầy sợ hãi, “Đây thật là sức mạnh của tự nhiên.”

Giáo sư Du cười lắc đầu, “Không, là gốc nụ hoa này tự thân lực hấp dẫn.”

Không đợi người dẫn chương trình nữ hỏi thăm, giáo sư Du đưa ra một đoạn video thí nghiệm, hình ảnh nụ hoa bị trùm lại trong lồng thủy tinh đặc biệt hiện ra, chỉ ngắn ngủi mấy chục giây, các loại côn trùng đã nằm sấp đầy lồng thủy tinh, đồng thời bắt đầu cắn xé đánh lẫn nhau.

Người dẫn chương trình nữ bắt đầu trêu ghẹo nói: “Nếu như không biết đây là một đóa hoa, tôi còn tưởng rằng bọn chúng đang tranh giành bạn đời với nhau đấy.”

Giáo sư Du: ” Cô so sánh vô cùng giống.”

“Cho nên gốc bào tử hoa này, chúng ta cứ gọi quen thuộc nó là ‘Hoàng hậu hoa’ đi.”

Lúc này, trên màn hình điện thoại di động sáng lên một tin nhắn Wechat chưa đọc, Nhan Ninh ấn mở, là bên A trả lời, Nhan Ninh lấy mắt kiếng xuống, xoa xoa mi tâm, thở dài một hơi. Là chuyện bên A cứ bắt bẻ, phương án thiết kế lặp đi lặp lại sửa chữa không dưới ba mươi lần.

Nhan Ninh là một nhà thiết kế máy móc, mặc dù mới vừa tốt nghiệp đại học, nhưng thành tựu đã vượt qua rất nhiều nhiều năm tiền bối tài giỏi, là người trẻ tuổi duy nhất đoạt giải quả cầu vàng trăm năm nay, tên tuổi vô cùng nổi tiếng trong lĩnh vực này.

Nhưng….bên A mãi là cha.

Sợ hãi, SSoup123 vừa đăng mỗi văn án lên wattpad chưa được một ngày mà đã bị web ăn cắp reup kiếm tiền… nên mình xin chuyển qua wordpress Nhà của Soup

Đây là một bản thảo được đặt riêng rất gấp, Nhan Ninh bận từ sáng sớm tới tối muộn, lúc toàn thân toàn tâm tập trung vào công việc thì không cảm thấy, bây giờ sờ sờ phần bụng không xẹp, hắn cảm thấy đói.

Đang chuẩn bị ăn qua loa đối phó một chút, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Nhan Ninh ấn nút nghe, đầu kia truyền đến giọng vô cùng quen thuộc của bạn tốt đồng môn: “Nhan Ninh Ninh à, hôm nay là cùng ai đón năm mới đấy?”

Cùng ai?

Trước mặt máy tính màn hình vừa vặn có thể làm tấm gương, Nhan Ninh nhìn thấy phản chiếu ra cô đơn bản thân một người, cùng quầng thâm ở dưới mí mắt, trầm mặc.

“Đừng bảo là lại bận bịu với công việc nha?”

Nhan Ninh cầm ly nước lên, đem một ít cà phê cuối cùng còn lại uống xong, “Có chuyện gì?”

“Cái gì mà chuyện gì, bé chó nhà ta lại cáu kỉnh, sống chết không chịu ăn cái gì cả, ngay cả dăm bông hiệu Kim Hoa nó đều không ăn, khá lắm, mất trắng của ta 200 tiền, ngươi chừng nào thì tới nhà ta một chuyến dỗ dành nó? Dù sao thì chó lẫn người đều yêu thích gương mặt của ngươi.”

Nhan Ninh: “…”

Hoàn toàn chính xác, Nhan Ninh vóc dáng rất đẹp, từ nhỏ thư tình đều nhận không xuể, không chỉ thế, ngay cả động vật nhỏ cũng không cưỡng lại thích tiếp cận hắn, Xuân Thu bơi ở sở thú, lẫn Khổng Tước đều hoan hỉ chào mừng hắn, chỉ là đi chầm chậm trên đường một hồi, liền đằng sau mười mấy bé chó lẫn mèo đều chạy theo.

///SSoup123: Không biết Xuân Thu là con gì hay ca dao tục ngữ gì nữa, khúc này mình chém @@///

Đối phương gửi một tấm hình qua Wechat, Nhan Ninh ấn mở xem xét, ảnh chụp là một bé lông vàng mệt mỏi nằm sấp, phun ra nửa cái đầu lưỡi, con mắt ướt sũng, giống như em bé khó chịu, Nhan Ninh sầu lo nhíu mày lại, “Ta hiện tại đến ngay.”

Nói xong, hắn liền đứng dậy, tiện tay từ thành ghế cầm lên áo khoác khoác lên người, vội vàng đi ra ngoài.

Nhan Ninh lo lắng vội đi, bỏ quên kính mắt trên bàn, khi xuống lầu không có chú ý, một chân đạp hụt —

Trời đất quay cuồng.

Nghe thấy âm thanh lách cách truyền đến, điện thoại đầu kia cũng đoán có gì không ổn, “Này?”

“Nhan Ninh Ninh, ngươi làm sao rồi! Không có sao chứ!?”

“Nhan Ninh!”

Âm thanh gào thét từ điện thoại như là vô cùng gần, Nhan Ninh ý thức mơ hồ, ngay tại lúc lâm vào thời khắc u ám thở dài một hơi cuối cùng, đại huynh đệ, ta cũng đã không còn rồi, nên để ta yên tĩnh đi.

Nhưng Nhan Ninh vẫn nhớ rõ bé lông vàng kia, hi vọng nó có thể ăn cơm thật ngon.

Vốn cho rằng là cứ kết thúc như vậy, nhưng dường như chỉ là nặng nề ngủ một giấc, Nhan Ninh cảm giác mình lại có ý thức.

Chỉ là… Hắn rất nhanh nhạy cảm nhận ra có chuyện không đúng.

Đầu tiên, là thân thể của hắn, hắn vậy mà không cảm giác chân không còn, chẳng lẽ… Chả lẽ ngã lầu xong què chân rồi? Đáy lòng Nhan Ninh một mảnh lạnh lẽo. Lại phát hiện xung quanh một màu đen kịt, hắn cứ tưởng rằng trời tối, nhưng tia sáng từ khe hở chiếu vào, có thể thấy được bên ngoài là có ánh sáng, chỉ là bị một tầng đồ vật ngăn cách bên ngoài.

Là cái gì?

Hắn rốt cuộc là đang ở đâu?

Nhan Ninh nhìn quanh dò xét trong chốc lát, bởi vì nửa người dưới động đậy không được, không có sức, hắn chỉ có thể thử nghiêng thân thể về phía trước, cẩn thận từng li từng tí vương tay ra, quả nhiên, chạm đến một tầng vách tường bóng loáng.

Vách tường không phải mặt phẳng mà là có đường cong, Nhan Ninh vừa tìm tòi, vừa bên trong đầu suy nghĩ, dựa theo tình huống trước mắt đoán hình như là hình cầu, mà lại ngẫu nhiên có vài chỗ thô ráp gập ghềnh, theo kinh nghiệm của hắn thì…

Là... Kén?

Nhan Ninh muốn chứng minh suy đoán, mượn ánh sáng yếu ớt, chợt chú ý tới… Tay của mình, sao lại là vừa dài vừa nhỏ, phiến lá non nớt.

Phiến, lá!

Nhan Ninh thử động tác nắm tay, lá cây non nớt cũng cuộn theo, hắn giãn ra, lá cây cũng giãn ra theo, Nhan Ninh hoảng hốt một lúc lâu, từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại, bỗng nhiên nghĩ đến hoàng hậu hoa trên TV giáo sư Du giới thiệu.

Lúc gửi ảnh lên, hình ảnh hoàng hậu hoa ba chiều theo nguyên lí thấu thị liền hiện ra, Nhan Ninh dù sao cũng học thiết kế, bằng kinh nghiệm chắc chắn đối với đường cong, hắn hầu như có thể xác định rằng hắn hiện tại chính là cái gốc hoàng hậu hoa kia.

Vậy thì, hoàn cảnh bên ngoài có an toàn hay không? Hắn có nên thử từ kén ra ngoài?

Vấn đề còn chưa được giải đáp, Nhan Ninh nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, rất nhiều tiếng chân, dường như có mấy chục người.

Chẳng lẽ là nghiên cứu viên*?

(*)nghiên cứu viên: nhân viên nghiên cứu

Nhan Ninh đoán đúng.

Nhưng nghiên cứu viên chỉ có hai người, còn lại đều là Trùng tộc.

Xuyên qua hành lang, nghiên cứu viên loài người bị Trùng tộc vây quanh, móc ra khăn tay từ trong ngực không ngừng lau mồ hôi từ thái dương rỉ ra.

Thời đại tinh tế, Trùng tộc không ngừng tiến hóa, bọn chúng tàn bạo, hiếu chiến, trở thành bá chủ toàn tinh tế, thống trị mảng lớn tinh vực*, nghiễm nhiên như là cỗ máy chiến tranh không có tình cảm, mắt đỏ phát sáng của bọn chúng như tín hiệu tử vong, để rất nhiều chủng tộc nghe thấy là bỏ chạy.

(*)tinh vực: khu vực tinh tế, khu vực vũ trụ

Vậy nhưng, không có ai hiểu rõ Trùng tộc hơn các nghiên cứu viên.

Xung quanh là vệ binh Trùng tộc chuyên môn phụ trách chăm sóc, bọn chúng hình thể khổng lồ, con mắt đỏ phát sáng làm vô số nhân dân tinh tế nghe tin đã sợ mất mật, xác giáp kim loại sáng bóng cứng rắn bao trùm lấy lưng, có thể nhẹ nhàng chống trụ lực nặng ngàn tấn, phía trên là hoa văn giúp Trùng tộc dễ dàng ngụy trang tại bất kì hoàn cảnh, liêm đao tại chân trước chia thành đâm trảo và nát trảo, đâm trảo phía trước là cánh tay dài ba mét có móc gai nhọn dùng để bắt giết con mồi, nát trảo khi mở ra so với cối xay còn lớn hơn, có thể tuỳ tiện đem bất luận cái gì vật thể xé vỡ thành hai mảnh.

Đi ở giữa bọn chúng, nghiên cứu viên làm sao mà có thể không cảm thấy áp lực như núi được.

Ngắn ngủi một trăm mét, áo sơ mi của bọn hắn bị làm cho ẩm ướt, khô lại ướt.

Dù cho không quay đầu lại, hai người cũng có thể cảm giác được ánh mắt Trùng tộc lãnh khốc lại không chút tình cảm nào hướng về nhóm bọn hắn đang băn khoăn, giám thị bọn hắn.

Lồng thủy tinh bên trong là báu vật đang ngủ say độc nhất vô nhị của toàn bộ Trùng tộc, một khi hai người có bất kì động tác lạ, liền sẽ ngao kìm đem bọn hắn xé thành mảnh nhỏ không chút lưu tình.

Nhưng làm bọn hắn sợ hãi nhất, vẫn là hình người Trùng tộc vừa rồi tại bên ngoài chạm mặt, vị kia Trùng tộc nhìn qua cùng nhân loại không khác gì nhau, chỉ có đồng tử thẳng tắp  bén nhọn lãnh khốc như máy móc mới lộ rõ lấy thân phận hắn, chỉ một chút, liền làm người ta cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, rùng mình.

Chỉ cần nghĩ lại một màn kia, hai tên nghiên cứu viên bắp chân đều run lẩy bẩy, dù cho mỗi ngày đều buộc phải gặp một lần, bọn hắn cũng không có cách nào thích ứng.

Trùng tộc cũng không chào đón bọn hắn, chỉ là Trùng tộc không am hiểu học thuật nghiên cứu, cho nên mặc dù không tình nguyện đem báu vật cho người ngoài nhìn thấy, nhưng vì để cho hoa sớm chút tỉnh lại, bọn chúng cố ý bắt nhà khoa học nhân loại đến.

“Cũng không biết đã qua bao lâu thời gian, rõ ràng hoa này đã sớm thành tiêu bản, Trùng tộc làm sao lại còn mong chờ nó còn sống.”

“Chả hiểu luôn, trông coi bảo vệ một cái hoa héo nhiều năm như vậy.”

“Không đến vài ngày nữa đoàn giáo sư sẽ đến rồi, đến lúc đó bọn chúng liền biết là làm việc vô ích.”

“Đúng thế.”

Chủng tộc Trùng tộc phong phú, nhưng mọi người đều biết, vệ binh Trùng tộc nghe không hiểu ngôn ngũ tinh tế.

Hai người nhỏ giọng thì thầm, một bên làm ra vẻ nghiêm túc vì Nhan Ninh là kiểm tra, bọn hắn cũng đã sớm kết luận nụ hoa bên trong đã chết, lười biếng lãng phí sức lực, căn bản không có chú ý tới phiến lá Nhan Ninh so với vị trí trước kia hơi chếch đi.

Trùng tộc?

Nhan Ninh trong lòng nghiền ngẫm cái từ này, có lẽ vì có gen của hoa, hắn có thể hiểu ngôn ngữ tinh tế, nhưng lại không rõ ý tứ trong đó, chỉ là ẩn ẩn có dự cảm, thế giới bên ngoài chỉ sợ cùng hắn suy nghĩ khả năng không giống nhau lắm.

Bởi vì không thể xác định, những nghiên cứu viên có thể tin tưởng hay không, Nhan Ninh xoắn xuýt… Có nên hay không làm ra chút động tác để bọn hắn biết tình huống hiện tại của hắn?

Nhưng cứ như vậy do dự, hai người bận rộn xong, nhanh nhẹn thu thập công cụ lên chạy

Sau khi xác nhận hai người rời đi, Nhan Ninh yểu xìu: Thôi đành hẹn dịp sau vậy.

Nhà kính rộng rãi tiếp tục duy trì nhiệt độ độ ẩm cùng ánh nắng đầy đủ. Vệ binh Trùng tộc xác định nhà kính hôm nay thời gian ánh nắng đã đủ, cẩn thận từng li từng tí dùng cẳng tay chạm vào tay cầm cảm ứng, làm ánh sáng đang chiếu trên trần nhà giảm dần, sau đó yên lặng lui về chỗ cũ.

Nhiệm vụ của bọn nó chính là chăm sóc Nhan Ninh, bao gồm cả điều chỉnh thời tiết.

Trong bóng tối, cho dù là trong trạng thái ngủ, đôi mắt của bọn chúng cũng vẫn mở to, không hề chớp mắt rời khỏi kén hoa.

Trùng tộc có thể im lặng truyền đạt tín hiệu, nhận được tin đã đến thời gian nghỉ ngơi của Nhan Ninh từ trong nhà kính, tất cả trùng đang làm việc bên ngoài đồng thời dừng lại động tác, đứng tại chỗ canh gác, dù cho đã sử dụng vật liệu cách âm tốt nhất tinh tế, , bọn chúng vẫn không muốn để bất kì một âm thanh nào phát ra làm quấy nhiễu giấc ngủ của Nhan Ninh.

Lấy Nhan Ninh làm trung tâm, toàn bộ Trùng tộc đứng bên ngoài từng vòng ranh giới, yên tĩnh bảo vệ báu vật độc nhất vô nhị của bọn chúng.

Nhan Ninh ở bên trong kén, đối với những việc bên ngoài hoàn toàn không biết gì, nhưng hắn rất nhanh đã tỉnh lại, vặn vẹo uốn éo cái cán eo thon, hắn quyết tâm muốn tay làm hàm nhai, tập trung lực lượng bản thân đẩy ra tầng kén này!

Ninh Ninh, lặng lẽ nở rộ, kinh diễm tất cả mọi người.