Sự Nhầm Lẫn Định Mệnh

Chương 50




Phương Vãn Tình nghe bà ta nói thế tinh thần sụp đổ khụy xuống sàn. Lâm Lạc Ý bật cười lớn như phát điên được cảnh sát đưa đi, Hạ Uyển Ân nhìn bà như thế vô cùng xót liền bước đến đỡ lấy bà, ngã vào lòng Hạ Uyển Ân bà nức nở khóc.Bao nhiêu năm nuôi hy vọng sẽ gặp lại được con, không ngờ còn đã chết từ khi còn chưa kịp hiểu chuyện. Sao bà lại tin tưởng một người phụ nữ độc ác như bà ta được chứ!

"Con ơi! Con của tôi.."

Phương Văn Tình vì quá đau lòng mà ngất đi được đưa đến bệnh viện. Bà như trở thành người mất hồn không ăn không uống, Hạ Uyển Ân nhìn bà như thế vô cùng xót nhưng cũng không biết phải làm sao. Chỉ biết ngày ngày bên bà chăm sóc trò chuyện để bà nguôi ngoai nỗi đau trong lòng.

Cố Hàn Đình cũng đưa ba mình đến bệnh viện kiểm tra và tiếp tục điều trị, tình trạng của ông tiến triển tốt theo từng ngày khiến Hàn Đình vô cùng vui mừng.

Bằng chứng phạm tội của Thẩm Ngạo Bằng và Lâm Lạc Ý được phơi bày, cảnh sát còn điều tra được Thẩm Ngạo Bằng trốn thuế con số lên đến hàng tỷ đồng. Với bản án tù mười lăm năm, Thẩm gia cũng vì thế mà tán gia bại sản. Riêng Lâm Lạc Ý bị kết án về tội hai lần cố ý giết người. Bà không những gây tai nạn cho Tiêu Ngọc Vân, mà trong quá trình phẫu thuật lấy thai bà đã mua chuộc bác sĩ khiến Tiêu Ngọc Vân chết trên bàn mổ. Giết chồng của Phương Vãn Tình để bịt miệng vì đã biết được chuyện bà làm. Với hai tội danh trên bà bị kết án tù chung thân.

Mấy tháng trôi qua nỗi đau trong lòng Phương Vãn Tình cũng dần nguôi ngoai vì bên cạnh bà lúc nào cũng có Hạ Uyển Ân bên cạnh. Thấm thoát đã sắp đến ngày cô hạ sinh, chiếc bụng lớn khiến Uyển Ân đi đứng có chút mệt nhọc, Cố Hàn Đình luôn luôn bên cạnh chăm sóc. Anh không để cô động tay vào bất cứ chuyện gì, tận tình đến từng miếng ăn giấc ngủ khiến cô cảm giác mình như một đứa trẻ vậy. Thứ hạnh phúc này đến đột ngột quá khiến Uyển Ân cứ ngỡ như một giấc mơ, cô rất sợ một ngày nào đó giấc mơ này sẽ tan biến, anh lại rời xa cô giống như Trọng Đình vậy.

Cố Hàn Đình nhẹ bước đến sau lưng cô, đưa tay ôm lấy cô từ đằng sau làm Uyển Ân giật mình. Anh nhẹ giọng hỏi.

"Sao lại thừ người ra thế? Đang nghĩ chuyện gì sao?"

"Không có ạ."

"Vẻ mặt của em không giống như câu trả lời của em đâu, nói đi đang nghĩ gì vậy?"

"Không có thật mà, chỉ là có chút lo sợ trong lòng khi sắp đến ngày sinh thôi."

"Em đừng căng thẳng, chẳng phải dì Phương cũng nói rồi sao! Nên giữ tâm trạng lạc quan thoải mái, đừng quá lo lắng hay căng thẳng sẽ không tốt cho em."

"Em cũng biết thế, nhưng lần đầu làm mẹ cũng khó tránh khỏi hồi hộp lo lắng."

"Anh có cách khiến cho em thoải mái đầu óc mà lại không hồi hộp căng thẳng nữa, em có muốn không?"

"Bằng cách nào?"



Cố Hàn Đình cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn ngọt ngào ôn nhu cứ thế câu dẫn làm cô không sao thoát ra được. Hàn Đình cứ thế hôn cô đến đầu óc cô dần trở nên mụ mị ảnh mới luyến tiếc buông tha cho đôi môi cô. Nhẹ hôn lên trán cô anh thì thầm.

"Em thấy cách này thế nào, có hiệu quả không?"

"Đáng ghét.

"Không phải đáng yêu sao? Em phải nói anh thật đáng yêu mới đúng chứ!"

Cả hai cứ thế cười đùa cùng nhau, chợt Uyển Ân ngừng lại đưa tay ôm lấy bụng mình. Nụ cười chợt tắt Hàn Đình lo lắng hỏi.

"Sao vậy, anh làm em đau sao?"

"Hàn Đình... bụng em đau quá! Chắc là em sắp sinh rồi."

"Sắp... sắp sinh sao? Phải... phải làm sao đây! Đúng, anh gọi cấp cứu. Em...em cố chịu nhé!"

Cố Hàn Đình vừa gọi điện cho xe cấp cứu vừa chạy xuống nhà gọi Phương Văn Tình. Tay chân anh cứ cuống cuồng lên không biết nên làm gì tiếp theo, nhìn cô đau đớn trên giường mà anh lòng như lửa đốt. Anh bước đến giường ngồi xuống dỗ dành.

"Con trai ngoan đừng đạp mẹ nữa, ngoan ba thương nào."

"Thiếu gia xe đến rồi."

Hạ Uyển Ân nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, Cố Hàn Đình liên tục đổi đi lại lại trước cửa phòng sinh, hai tay anh đan chặt vào nhau đầy căng thẳng. Cố Đình Sâm nghe tin cũng vội đến nơi, nhìn thấy Hàn Đình ông lo lắng vội bước đến hỏi.

"Thế nào rồi, con bé đã sinh chưa?"

"Đã vào khá lâu rồi nhưng chưa thấy có tin tức gì cả, con lo quá."

"Không sao, con bé ở hiền gặp lành, chắc chắn sinh nở sẽ suôn sẻ thôi."



Cánh cửa phòng sinh mở ra, y tá bước ra trên tay bồng theo đứa bé sơ sinh vui vẻ bước đến trước mặt Cố Hàn Đình nói.

"Cố tổng chúc mừng anh, Cố thiếu phu nhân đã hạ sinh một bé trai."

Hàn Đình liếc mắt nhìn đứa bé trên tay y tá, vẫn một vẻ mặt lo lắng anh ngước nhìn y tá hỏi.

"Vợ tôi thế nào? Cô ấy có khỏe không?"

"Cô tổng yên tâm, thiếu phu nhân sức khỏe tốt. Đợi đưa sang phòng sau sinh mọi người có thể vào thăm, xin phép Cố thiếu tôi bồng tiểu thiếu gia đến phòng sơ sinh để tiêm ngừa ạ."

"Được. Dì Phương, dì đi theo cô ấy giúp tôi."

"Vâng."

Thẩm Lưu Ly đứng ở xa kia nhìn trộm, biết được Hạ Uyển Ân đã hạ sinh bình an cô ta vội cùng căm tức. Lúc nãy khi thấy xe cấp cứu từ biệt thự Cố Hàn Đình đi ra cô ta đã âm thầm theo sau, nhìn thấy sự quan tâm của Hàn Đình dành cho Uyển Ân khiến cô ta vô cùng ganh tị.

"Tại sao một đứa quê mùa thất học như cô ta lại có được tình cảm của Hàn Đình còn mình thì không chứ! Sự ưu ái và yêu thương này đáng ra phải là của mình mới đúng. Hàn Đình đối tốt với cô ta như thế chẳng qua vì đứa bé kia thôi, để tôi xem khi không có đứa bé này cô sẽ thê thảm ra sao?"

Nghĩ thế cô ta âm thầm theo sau y tá và Phương Vãn Tình đến phòng sơ sinh. Nghĩ đủ mọi cách nhưng không thể nào đưa được đứa bé rời khỏi, Thẩm Lưu Ly liền bạo gan cải trang thành y tá bịt kín mặt bước vào phòng sơ sinh. Do phòng này ngoài nhân viên y bác sĩ thì không ai vào được nên cô ta đã thành công trót lọt bé đứa bé đi, vừa ra khỏi cửa thì gặp một nữ y tá khác bước đến.

"Cô mang đứa bé đi đâu vậy?"

"Tôi... tôi đưa bé đi tiêm ngừa." Thẩm Lưu Ly căng thẳng trả lời.

"Ồ, vậy cô đi đi!"

Không chút nghi ngờ y tá kia bước vào phòng sơ sinh, Thẩm Lưu Ly mừng rỡ vội bế đứa bé đi. Nhưng khi nữ y tá bước vào phòng thì mới phát hiện con của Cố Hàn Đình đã biến mất, chẳng lẽ nữ đồng nghiệp kia bế nhầm rồi sao. Sợ đồng nghiệp bế nhầm vì đứa bé đã tiêm ngừa rồi nữ y tá vội đuổi theo. Nhìn thấy Thẩm Lưu Ly đang đi về hướng hành lang cô liền gọi lớn.

"Này, cô mang tiểu thiếu gia đi đâu vậy?"