Thẩm Ngạo Bằng nhìn vào tờ giấy trước mặt mà chân đứng không vững khuy xuống. Ông không tin sao từng ấy năm dài tính toán vậy mà ông vẫn không sao đấu lại Cố Đình Sâm, tại sao chứ! Tại sao mọi thứ hoàn hảo đều dành cho Cố Đình Sâm còn ông thì lúc nào cũng thất bại. Ông không cam tâm, ông thật sự không cam tâm!
Thẩm Ngạo Bằng như phát điên vì suy nghĩ trong đầu, ông ta đứng bật dậy với tay lấy chai rượu đập vỡ. Ánh mắt hung tợn ông ta hét lên.
"Cố Đình Sâm, dù cho hôm nay tôi là người thua cuộc đi nữa thì tôi nhất định cũng phải kéo ông chết cùng."
Vừa nói Thẩm Ngạo Bằng cầm chai rượu hướng về phía Cố Đình Sâm đâm tới. Ngô Tuyết Nhi nhanh nhẹn rút súng hướng về phía chân ông bóp cò, viên đạn ghim vào bắp chân khiến ông ta đau đớn khụy xuống. Các nhân viên cảnh sát nhanh chóng ập vào bắt lấy ông ta đưa đi. Thẩm Lưu Ly và cả Thẩm phu nhân đều chưa hiểu hết chuyện gì thì Thẩm Ngạo Bằng đã được đưa đi mất. Thẩm phu nhân chịu cú sốc quá lớn khiến bà không chịu được mà ngất đi, Thẩm Lưu Ly vừa đưa mẹ mình rời đi vừa đưa mắt nhìn Hạ Uyển Ân đầy thù hận.
"Các người chờ đấy, tôi sẽ không để các người yên đâu."
Lâm Lạc Ý hiểu kết cục của mình sẽ như thế nào khi Cố Đình Sâm tỉnh lại, nhân lúc mọi người không chú ý bà ta liền nhẹ nhàng quay lưng âm thầm rời đi! Nhưng tiếc cho bà là Phó Trạch Dương đã chặn ở cửa, anh mỉm cười nhìn bà lên tiếng hỏi.
"Cố phu nhân định đi như thế sao được, chúng ta còn chuyện chưa giải quyết xong đâu."
Vừa dứt lời sắc mặt Phó Trạch Dương đanh lại, anh nắm lấy tay Lâm Lạc Ý kéo người trở vào đẩy bà ta đến trước mặt Cố Đình Sâm. Ánh mắt toan tính bà vội bò đến ôm lấy chân Cố Đình Sâm vang xin.
"Đình Sâm tôi biết sai rồi, ông nghĩ tình chúng ta là vợ chồng hai mươi mấy năm qua mà cứu tôi lần này được không?"
"Vậy lúc bà nhẫn tâm ra tay với Ngọc Vân bà có nghĩ đến tình người không? Khi bà thông đồng với Thẩm Ngạo Bằng ám sát tôi bà có nghĩ đến tình người không?"
"Không không Đình Sâm ông nghe tôi nói, chuyện ông bị tai nạn tôi hoàn toàn không biết gì cả. Sau khi mọi chuyện xảy ra tôi mới biết mọi chuyện là do Thẩm Ngạo Bằng đứng sau, tôi hoàn toàn không biết thật mà."
"Biết được kẻ chủ mưu muốn giết chồng mình nhưng bà lại bao che cho hắn, đây không gọi là thông đồng thì là gì? Lâm Lạc Ý, vừa tình nghĩa vợ chồng của tôi và bà đã chấm dứt từ lúc bà nhẫn tâm tiêm thuốc để tôi không thể hồi phục rồi, chẳng còn gì để nói nữa đâu"
"Ông... ông biết sao?"
"Không những tôi biết, mà tôi còn nghe rất rõ từng lời từng chữ mỗi lần bà bước vào phòng tôi. Lâm Lạc Ý có tội thì phải đền tội, giết người thì phải đến mạng. Bà đừng vang xin tôi vô ích."
Nghe được những câu nói tuyệt tình này Lâm Lạc Ý biết mình đã không còn cơ hội nào nữa, bà chậm rãi rời khỏi ông, lao khô những giọt lệ động trên mắt mình lạnh giọng nói.
"Ông nói tôi tuyệt tình, vậy ông có biết lý do vì sao tôi lại trở nên như thế không? Tất cả là vì ông! Tất cả vì ông suốt ngày lạnh nhạt với tôi, trong lòng ông lúc nào cũng nhớ đến người phụ nữ kia, bao nhiêu yêu thương ông đều dành cho bà ta hết. Tôi cô đơn, tôi buồn, tôi đau khổ thế nào ông cũng mặc kệ. Người tuyệt tình là tôi hay là chính bản thân ông hả?"
"Đừng bao giờ đem tội lỗi của bản thân mà đổ thừa cho hoàn cảnh hay bất kỳ một ai, bởi vì những điều đó không quyết định tính cách của một con người. Lòng tham và thù hận trong lòng bà đã làm chè mờ lý trí, kết cuộc của ngày hôm nay là do bà tự chuốc mà thôi."
"Nhưng tôi không cam tâm! Tôi có gì thua kém Tiêu Ngọc Vân? Tại sao lúc nào trong lòng ông cũng chỉ có mỗi bà ta như thế chứ! Rốt cuộc tôi thua kém ở điểm gì?"
"Vì bà ấy có trái tim chân thành còn bà thì không. Bà thừa biết tôi và Ngọc Vân tình cảm sâu đậm nhưng vẫn cố tình chen ngang, bà đã có tất cả như ý bà muốn nhưng bà không tha cho bà ấy. Lâm Lạc Ý bà mãi mãi không thể nào so sánh với bà ấy được đâu."
Không để bà ta tiếp tục phát điên cảnh sát bắt lấy bà ta đưa đi. Phương Văn Tình thấy thế vội chạy đến chặn trước mặt Lâm Lạc Ý, giọng nói vang cầu bà cất giọng run run trong nước mắt.
"Cố phu nhân tôi muốn xin bà, xin bà thương tình cho tôi và con gái tôi gặp lại nhau. Tôi thật sự rất nhớ con tôi, phu nhân."
Lâm Lạc Ý đưa mắt nhìn Phương Vãn Tình nở nụ cười giễu cợt nói.
"Phương Vãn Tình tôi nói bà nghe, đừng bao giờ tin tưởng vào ai đó một cách vô điều kiện như vậy, ngu ngốc lắm!"
"Phu nhân bà nói vậy là sao?"
"Tôi cũng không muốn lừa bà làm gì nữa, con gái bà đã chết cách đây hai mươi mấy năm trước rồi. Bà đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, tôi không giết nó. Là do nó vắng số chết trong một trận hỏa hoạn ở cô nhi viện mà thôi"