Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 154




Đánh nhau đúng không?

Vừa lúc, tâm tình của anh rất khó chịu! Đây chính là tự cậu ta đưa tới cửa, lát nữa bị anh đánh chết, anh cũng không chịu trách nhiệm!

Bên trên tuấn dung hiện đầy hung ác nham hiểm, đôi mắt hẹp dài như ưng của German, sắc bén nghiêng lên, lộ ra mũi nhọn khát máu, tựa như Mạn Đà La huyết sắc, màu sắc yêu ma độc nhân, cũng là nguy hiểm tồn tại lớn nhất thế gian...

Một cái lắc mình lưu loát, tùy ý kéo kéo nút thắt quân trang, cản tay một cái, German trực tiếp hướng lồng ngực chỗ trái tim của Lệ Thiếu Đình lao tới, một kích nặng nề!

"Con m* nó! Anh muốn giết người à?!"

Quát lớn lên tiếng, quả thực là Lệ Thiếu Đình không dám tin, có ai nghiêm túc như anh ta không? Động tác giết chết tiêu chuẩn như vậy, quả thực giống như là muốn giết người!

"Bớt nói nhảm, tiếp chiêu là được."

Môi mỏng cong lên, German lại lạnh lùng bật cười, đang khi nói chuyện, thiết quyền của anh đột nhiên nắm lên, sau đó, không chút khách khí hướng cái cằm của Lệ Thiếu Đình đập vào, hung hăng một quyền, không có nửa phần nương tay!

"Bụp" một tiếng, Lệ Thiếu Đình cũng hoàn toàn nổi giận, "Phi" ói ra một ngụm máu, bên cạnh bờ môi của anh cũng cong lên tiếng cười âm lãnh, tạt quyền qua, mỗi một cái, đều là chiêu trí mạng...

Trong lúc nhất thời, trong không khí, âm thanh quyền đấm cước đá, liên tiếp, nghe liền dọa người, hai người đàn ông đánh hết sức tận hứng, quả thực nhẹ nhàng tràn trề vui vẻ.

Trốn ở cửa, núp ở đó cổ lại hướng vào trong nhìn, lông mày của lão quản gia cũng nhăn lại, quả tim nhỏ yếu ớt, đang run lẩy bẩy không ngừng, bị dọa muốn chết.

Ông muốn đi lên khuyên can, thế nhưng là nhìn cái tư thế kia của Thượng tướng và Lệ thiếu soái, quả thật người nào đi người đó liền chết, bộ xương cốt đã già của ông, đoán chừng một quyền liền có thể bị đạp chết, nhưng căn bản ông không dám tới gần...

Thượng đế phù hộ, thượng đế phù hộ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, người nào cũng đừng gặp chuyện không may!



"Làm sao vậy? Đây là làm sao vậy?" Loading...

Vội vàng chạy tới, Lạc Ngâm Tích hỏi rất gấp, vừa mới có người làm đi tới bên cạnh cô, ở bên tai cô nhỏ giọng nói một câu, nói là quản gia kêu cô đi khuyên nhủ Lệ thiếu soái, không cần đánh nhau với Thượng tướng nữa, nếu không xảy ra mạng người thì làm sao bây giờ?

Xảy ra mạng người, lời này truyền vào trong tai một cái, dọa cô đến mức lập tức liền vọt xuống dưới, nhưng cô còn chưa xuống lầu đâu, đã nghe thấy âm thanh đạp đánh chồng chất, mặc dù cô chưa từng đánh nhau, nhưng chút điểm thưởng thức này vẫn có, sao lại không nghe ra là đang đánh nhau? Há lại sẽ không phân biệt ra, tình huống nghiêm trọng đến mức nào?

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm sao hai người bọn họ lại đột nhiên đánh nhau?"

"Tôi cũng không biết, thời điểm Thượng tướng đang tiếp khách, không cho phép chúng tôi ở bên cạnh, tôi cũng chỉ nghe thấy âm thanh mới chạy tới, liền, liền... Nghiêm trọng như vậy. Shirley tiểu thư, ngài nhanh đi khuyên nhủ đi? Loại vui đùa này, không chết cũng phải bị thương a!"

Cảnh bạo lực này, vẫn là lần đầu ông nhìn thấy, trông giống như nhẫn nại mười năm mới đến báo thù! Mỗi một lần ra tay đều là động tác đòi mạng, quá kinh khủng! Quả thật đẫm máu đến cực điểm!

Đứng ở cửa, nhìn vào bên trong, tim gan Lạc Ngâm Tích đều đang phát run...

Trời ạ, làm sao lại đánh thành như vậy? Một phòng tốt đẹp như thế, vậy mà như là vòi rồng càn quét qua?!

"Khuynh Thành ngất rồi!"

Hít vào một hơi thật sâu, cố nén e ngại trước, Lạc Ngâm Tích kéo căng cuống họng hét lên một tiếng, âm thanh bén nhọn phiêu đãng trong không khí, mang theo run rẩy chui vào trong tai German, hô hấp bị kìm hãm, anh lập tức liền đình chỉ đọ sức...

Hết lần này đến lần khác Lệ Thiếu Đình còn đang cao hứng, nắm đấm vung lên đi qua, căn bản không kịp phanh lại, mắt thấy liền sắp nện ở trên gương mặt German.

Quay đầu đi, một phen bóp chặt cổ tay Lệ Thiếu Đình, German dùng lực mạnh gập lại, ngay sau đó, liền "Răng rắc" một tiếng, đổi lại là người thường, cũng sớm đã quỷ khóc sói gào, nhưng Lệ Thiếu Đình cũng không phải cái mặt hàng cạn dầu, cắn răng, cố nén đau đớn, anh nâng khuỷu tay trái nâng lên, thúc cùi chỏ một cái liền đánh trúng hàm dưới German!

"Còn đánh?!"

"A" tiếng thét chói vang lên, Lạc Ngâm Tích nhìn mà trong lòng run sợ, âm thanh kia, dọa cô đến mức hồn cũng sắp không còn

"Dù sao cũng không trông cậy vào các người giúp Khuynh Thành, còn đánh nữa hai người các anh dứt khoát đi tìm chết đi!"

Tức chết cô, thật sự là muốn chọc giận chết cô!!

Khuynh Thành cũng đau thành như vậy, hai người bọn anh không giúp đỡ vậy thì thôi, lại còn ở đây đánh nhau thêm phiền? Bọn anh đều là người trưởng thành, làm sao so với trẻ con còn không bằng chứ?!

Kêu rên lên tiếng, dùng lực mạnh hất tay Lệ Thiếu Đình lên, khuôn mặt tuấn tú German âm u, mà Lệ Thiếu Đình, dường như là cũng đồng thời thu hồi khuỷu tay….

"Nhìn anh đã sớm thấy khó chịu, cuối cùng hôm nay cũng đánh anh được một chút."

Lau đi vết máu bên trên khoé miệng, thở phì phò, vẻ mặt Lệ Thiếu Đình rất là thoải mái, khóe môi nhàn nhạt cong một cái, lông mày ngạo nghễ vẫn luôn căng chặt của German, cũng yên lặng lơi lỏng, mặc dù không cười, nhưng đối với loại người như anh mà nói, cũng hơn hẳn mỉm cười...

"Thật sự có tài."

Trong con ngươi có một tia khen ngợi lướt qua, dừng ở trước Lệ Thiếu Đình, nói nhỏ, German cực kỳ hiếm khi tán dương một người...

Quả thật thực có tài, vậy mà gánh vác được đòn đánh của anh? Mấu chốt nhất chính là, cũng bị anh đánh thành như vậy, vậy mà cậu ta vẫn còn chưa ngã?

Ánh mắt chỉ dừng lại trên người Lệ Thiếu Đình thoáng qua mấy giây, German liền dạo bước đi về phía Lạc Ngâm Tích, lông mày sắc hơi gấp: "Cô ấy thế nào?"

Tại sao lại ngất đi? Là do thân thể quá suy yếu sao?

"Thật xin lỗi, vừa rồi chỉ là tôi quá sốt ruột, thuận miệng nói câu đó, em ấy không ngất, chỉ là thân thể quá suy yếu, đang ngủ."

Ngước mắt, đối diện với đôi mắt chim ưng của German, tức giận vừa mới tăng vọt kia của Lạc Ngâm Tích, trong nháy mắt liền biến mất không còn một mảnh, nhưng mà......

"Chẳng qua nếu như anh không yên tĩnh lại, em ấy thật sự sẽ giận đến ngất thật, hiện tại thân thể em ấy không tốt, tâm tình cũng hỏng bét, tốt nhất anh nên dỗ dành em ấy nhiều hơn."

Mà không phải ở đây đánh nhau gây rối!

"Còn anh, người lớn bao nhiêu rồi? Đi theo làm loạn cái gì?!"

Chuyển mắt, nhìn về phía Lệ Thiếu Đình, Lạc Ngâm Tích vừa tức giận lại đau lòng, trừng mắt liếc nhìn anh một cái, cô liền không màng tới gì chạy về phía anh, nâng tay lau sạch vết máu cho anh, đau đến mức trái tim như bị nắm chặt….

Tên Reggie Nord này làm sao lại hung ác như vậy a? Đều là người một nhà, làm sao anh ta ra tay cũng không biết nhẹ một chút? Nhìn cái máu ứ đọng này xem, còn có máu, đau lòng chết cô! (D: Ồ, người một nhà.)

Đối mặt với nhu tình như thế của người đẹp, một thân lệ khí của Lệ Thiếu Đình, lập tức liền tan thành mây khói, kéo tay Lạc Ngâm Tích qua, đặt ở bên miệng hôn một chút, đuôi lông mày khóe mắt anh đều là thâm tình...

"Đừng khóc, anh không sao, không đau ."

"Còn nói không có việc gì, cũng chảy máu rồi."

Nghẹn ngào, Lạc Ngâm Tích đau lòng đến ngay cả nước mắt cũng sắp rơi ra, nghe thấy trong âm thanh của cô ta tràn đầy quan tâm, German đưa lưng về phía bọn họ, trong lòng căng thẳng, trong đầu, đột nhiên hiện ra một cái hình ảnh.

Một lần kia, cánh tay của anh bị viên đạn trầy da, ôm cô đi tắm rửa, sau khi cô tỉnh lại phát hiện, cũng giống với Lạc Ngâm Tích, gấp ghê gớm, mặc dù cô tận lực che dấu, nhưng anh cảm giác được, thật sự là cô đang quan tâm anh, đồng thời, đau lòng anh....

Cô khi đó, dịu dàng tựa như là làm thành từ nước, nhu tình bên trong con ngươi trong suốt, đậm cũng không tan ra.

Bây giờ nhớ lại, German mới phát hiện, thật ra, anh vẫn luôn rất hạnh phúc; thật ra, cô vẫn luôn đang dùng trái tim yêu anh. Là chính anh không biết yêu, cũng là anh quá ngu dốt, nhưng lại không nhận thấy được.

Hiện nay anh chỉ hy vọng, tất cả, đều còn chưa quá muộn.

"Hắc, Reggie Nord."

Ôm lấy Lạc Ngâm Tích, mắt thấy German rời đi, Lệ Thiếu Đình lập tức lên tiếng kêu anh lại: "Không phải anh còn có chuyện muốn tôi giúp đỡ sao?!"

"Đợi tôi lập kế hoạch cẩn thận một chút rồi nói tiếp."

Về phần hiện tại, anh muốn đi thăm cô, anh, nhớ cô.

German cũng không có dừng bước, chỉ đưa lưng về phía Lệ Thiếu Đình, vừa đi vừa nói, giọng điệu bình tĩnh lay động, nhưng bên trong âm thanh hoàn mỹ từ tính kia, dù cho sau khi anh đã rời đi, vẫn trầm thấp phiêu đãng trong phòng như cũ…



"Thượng tướng."

"Nói."

"Tình huống của Dora tiểu thư đã ổn định lại, vừa uống thuốc xong, sốt cao cũng dần dần lui rồi."

Bác sĩ nói như vậy, German lập tức an tâm chút, đứng ở nơi đó, anh trầm mặc trong giây lát, khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên, ai cũng không đoán ra rốt cuộc anh suy nghĩ cái gì, bác sĩ có chút sợ hãi, tuy nói tình huống của Dora tiểu thư ổn định, nhưng bọn họ cũng vẫn không dám rời đi, chỉ chờ sau khi Thượng lại hạ mệnh lệnh nữa, thế nhưng là ngài ấy không nói lời nào, là có ý gì a? Sẽ không là... Muốn giết bọn họ diệt khẩu đi?

"Thượng, thượng tướng..."

"Hiện tại cô ấy thế nào?"

"A, dược tính này sẽ phát huy tác dụng, Dora tiểu thư chỉ đang an ổn ngủ đi thôi, Thượng tướng xin yên tâm, sốt cao lui xuống, chỉ cần điều dưỡng thật tốt thì sẽ không có việc gì ."

"Tất cả đi xuống đi."

Giơ tay lên, German cũng không nói nhiều, chỉ một câu này liền đi vào phòng, lại khiến cho bác sĩ và người hầu như lâm đại địch đều như trút được gánh nặng.

Rốt cục có thể hơi thả lỏng một chút...

Bên trong gian phòng còn có một hầu gái, mới tới, tên là Claire, ban đầu là người hầu trong nhà Hobart, hắn lo lắng không có hầu gái tri kỉ chăm sóc Lạc Khuynh Thành, lại lo lắng đến khi chọn người hầu gặp phải tình huống giống như Kelly, liền đưa cô ấy tới đây.

Cô ấy vẫn luôn hầu hạ ở trong phòng, thấy German đi tới, hoảng hốt đứng lên, vừa muốn nói chuyện, anh lập tức giơ tay ra hiệu cô im lặng, Claire hầu hạ Hobart nhiều năm, là người rất có ánh mắt, tất cung tất kính cúi đầu một cái, lập tức liền nhẹ giọng đi ra ngoài.

Cuộn mình ở trong chăn, Lạc Khuynh Thành đang mê man thếp đi, bên rên gương mặt xinh đẹp vẫn không có nửa điểm huyết sắc như cũ, nhưng đến cùng so với lúc trước vẫn còn tốt hơn, dáng vẻ yếu yếu ớt ớt, phảng phất giống như đứa bé vừa mới sinh ra, tựa như đụng một cái cũng sẽ vỡ.

Giống như là thịt trên đầu quả tim bị kéo lấy, đi ra phía trước, đưa tay khoác lên trên trán của cô, ở sau khi chạm tới nhiệt độ bình thường, German âm thầm nhẹ nhàng thở ra...

Rốt cục hạ sốt. Nghiêng người xuống, ôm Lạc Khuynh Thành vào trong ngực, trong lòng German, sinh ra vô hạn thương tiếc...

Mà lúc này đồng thời, Lạc Ngâm Tích liền cùng Lệ Thiếu Đình trở về khách sạn, cô có một ít thuốc Đông y, là cha mẹ ở nhà sai người mang tới, vừa vặn có thể bồi bổ thân thể cho Khuynh Thành, liền đặc biệt trở về lấy, hơn nữa trên người Lệ Thiếu Đình cũng có vết thương, cô phải trở về kiểm tra giúp anh, thoa thuốc, mặc dù anh chết cũng muốn sĩ diện, cũng không chịu thừa nhận!

Tức giận trừng mắt nhìn Lệ Thiếu Đình, thấy anh vẫn lưu manh như trước mà cười cười, Lạc Ngâm Tích tức đến không biết làm thế nào, thật sự hận không thể một búa nện chết anh! Cũng bị thương thành như vậy, vậy mà còn chỉ biết ôm cô, nhân cơ hội ăn đậu hũ!?

"Đừng lộn xộn, cẩn thận đụng đến miệng vết thương."

“Ba” một tiếng ập vào trên mu bàn tay Lệ Thiếu Đình, tuy là xụ mặt quát lớn, Lạc Ngâm Tích lại xấu hổ quay đầu qua một bên, ngượng ngùng nhìn anh, nhưng, trong chớp mắt quay đầu ấy, cô lại từ cửa sổ nhìn thấy Lucy.