Sự Dịu Dàng Cuối Cùng Của Em

Chương 52: Chị về rồi




Giản Trung Khúc cúi đầu nghiến chặt môi mình, hắn không biết phải trả lời cô như thế nào, con mất hắn cũng đau nhưng hắn biết nỗi đau của hắn không bằng một phần mười nỗi đau của một người mẹ như cô.

Hắn trầm mặc gật đầu đi về phía cô nhỏ giọng nói:

"Em đừng đau lòng quá... Chúng ta... Chúng ta rồi sẽ có con lại mà." Giản Trung Khúc không dám nói cho cô chuyện cô khó có thể mang thai được nữa, hắn không muốn cô mất đi hi vọng sống, không có con thì sao? Cô vẫn là người hắn yêu nhất trên đời này.

Triệu Huyền Vi bật cười một cách châm chọc nhìn hắn:

"Chúng ta rồi sẽ có con sao? Giản Trung Khúc anh nghĩ tôi còn muốn liên quan gì đến anh sao?"

"Vi Vi..." Hắn bất lực nhìn cô, hắn biết cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho những chuyện trước kia hắn đã làm, nhưng nghe chính miệng cô nói ra câu không muốn liên quan gì đến hắn lại khiến hắn không thể nào chấp nhận được.

Triệu Huyền Vi không để hắn nói thêm câu gì nữa, cô nắm chiếc gối sau lưng mình quăng thẳng vào người Giản Trung Khúc... kích động hét lên:

"Anh cút khỏi đây đi... Đừng để tôi nhìn thấy mặt anh... Cút đi..."

"Được... Được... Anh đi... Em đừng như vậy nữa." Giản Trung Khúc nhìn thấy cô như vậy cũng hoảng sợ, bác sĩ nói không nên để tâm trạng cô rơi vào trạng thái kích động nhưng trước mắt chỉ cần nhìn thấy hắn cô sẽ không giữ được bình tĩnh nên hắn đành phải thoả hiệp rời khỏi đây trước đã.

Giản Trung Khúc đi đến trước cửa phòng bệnh hắn quay lại nhìn cô mà nhẹ giọng nói:



"Anh về nhà lấy ít đồ dùng cá nhân cho em... Đợi anh."

"Cút..." Triệu Huyền Vi lạnh nhạt trả lời hắn, lúc này cô chỉ muốn ở một mình, có không gian riêng để hít thở, chỉ cần nhìn thấy Giản Trung Khúc cô sẽ nhớ tới khuôn mặt độc ác của Tưởng Mộng, cô ta là vì Giản Trung Khúc mới tàn nhẫn ra tay với cô và con... Cô may mắn nhưng con cô thì không may mắn được như vậy... Cô biết chuyện này không hoàn toàn là lỗi của Giản Trung Khúc nhưng suy đi nghĩ lại nếu hắn biết trân trọng, biết bảo vệ cô không cưỡng ép cô trong trường hợp không dùng biện pháp an toàn cô cũng không sơ sảy mà mang thai, đứa trẻ bạc phước này không cần đến thế gian một thoáng rồi lại đau đớn rời đi như vậy...

Triệu Huyền Vi chạm nhẹ vào chiếc bụng phẳng lì của mình, cảm xúc của cô lúc này đã vỡ oà, cô khóc nấc lên từng tiếng:

"Con ơi... Con ơi... Mẹ xin lỗi..."

***

Cạch...

Cửa phòng bệnh lại mở ra một lần nữa, Triệu Huyền Vi còn nghĩ là Giản Trung Khúc quay lại nhưng khi cô ngước mắt nhìn về phía đó thì người đến lại là người cô không hề nghĩ tới.

Triệu Huyền Thanh bước lại gần Triệu Huyền Vi, quầng thâm dưới mắt cô lộ rõ, dáng vẻ tiều tụy mệt mỏi không khác gì ngươi đang nằm trên giường bệnh trước mặt là bao.

Triệu Huyền Thanh khẽ cười, nhỏ giọng ân cần hỏi cô:

"Em ổn chứ?"

Triệu Huyền Vi gật đầu, cô cảm thấy mình cùng bạn gái của Trác Nhất Thành không thân đến nổi để cô ấy phải đến tận đây thăm cô, nhưng theo lẽ lịch sự dù tâm trạng cô đang không ổn thế nào vẫn phải tôn trọng cô ấy.



"Em không sao... Cảm ơn chị."

Triệu Huyền Thanh tròn mắt kinh ngạc nhìn cô... Cô ấy ngờ vực hỏi Triệu Huyền Vi:

"Em... Em nói được từ khi nào vậy?"

Triệu Huyền Vi cười khổ, cô mím môi trả lời: "Vào khoảng khắc em rơi xuống từ trên cầu thang... Có lẽ là bản năng của người mẹ, muốn cầu cứu ai đó giúp con mình nên em đã mở miệng nói chuyện được."

Triệu Huyền Vi chỉ tùy ý trả lời nhưng người trước mặt cô không biết vì sao lại giàn dụa nước mắt, Triệu Huyền Vi có thể thấy được ánh mắt của Triệu Huyền Thanh nhìn cô không chỉ có đồng cảm, tiếc thương mà còn là có sự đau khổ, dằn vặt bên trong... Cô thật sự không hiểu vì sao một người xa lạ chỉ tình cờ gặp cô hai lần đã nhìn cô bằng ánh mắt như vậy nhưng câu nói tiếp theo của Triệu Huyền Thanh đã giải đáp tất cả thắc mắc trong lòng cô.

"Vi Vi... Chị xin lỗi... Chị về rồi đây." Triệu Huyền Thanh khóc nấc lên ôm lấy Triệu Huyền Vi nghẹn ngào nói.

Trong thời khắc đó cả người Triệu Huyền Vi như bị đông cứng lại... Lại một lần nữa có người nói với cô "chị về rồi đây", lần này là thật sao? Hay lại là lừa dối... Vết thương chưa kịp lành lại nếu có ai vô tình xé toạc nó ra lần nữa không phải cô sẽ chết vì đau đớn sao?

Triệu Huyền Vi thật sự nghi ngờ sự tình trước mắt, nhưng khi ở gần Triệu Huyền Thanh cảm nhận nhịp đập trái tim của cô ấy... Rồi lại cảm nhận nhịp tim của mình, từng dòng máu trong người ấm nóng chảy dọc thân thể... Triệu Huyền Vi biết rằng đây là sự cộng hưởng của huyết mạch tương liên, người đang ôm lấy cô vào lòng này thật sự là chị của cô... Người chị mà cô đã chời đợi mười năm trời... Người thân duy nhất còn lại trên cuộc đời này của cô.

Triệu Huyền Vi bật khóc nức nở, ôm lấy Triệu Huyền Thanh giọng nói cô nghẹn lại:

"Thật sự là chị... Chị về rồi... Vì sao? Vì sao lại để em chờ lâu như vậy?"