Nếu nói Trác Nhất Thành không thất vọng thì là nói dối, Thẩm Khiết là người con gái đầu tiên anh toàn tâm toàn ý yêu thương, cứ nghĩ họ gặp nhau là định mệnh, là nhân duyên trời ban nhưng hoá ra từ đầu đến cuối đều là sự sắp đặt, mưu tính lợi dụng anh.
Ánh mắt Trác Nhất Thành nhìn Thẩm Khiết lúc này có dằn vặt có đau khổ anh thật sự đã có gắng kiềm chế mình để không làm gì quá khích với cô...
Thẩm Khiết cũng biết chính mình đã làm tổn thương anh, nếu là cô bị người mình yêu xem như công cụ mà lợi dụng cô cũng sẽ không chấp nhận được... Cô có quyền gì mà ép anh phải chấp nhận cô đây.
Thẩm Khiết nhìn Trác Nhất Thành, giọng cô nghẹn lại vì khóc quá nhiều nói với anh:
"Nhất Thành... Em không cần anh tin em hay không? Em chỉ muốn nói với anh lúc ban đầu quả thật em muốn thông qua anh để tiếp cận Giản Trung Khúc... Nhưng thời gian ở bên anh đó là khoảng thời gian mà em hạnh phúc nhất kể từ khi ba mẹ em mất đi... Em cũng không biết từ khi nào mình đã yêu anh..."
"Đừng nói nữa..." Thẩm Khiết chưa nói hết câu thì đã bị giọng nói lạnh nhạt của Trác Nhất Thành cắt ngang.
"Lừa dối... Thẩm Khiết... Không, đây chắc không phải tên thật của cô... Tôi phải gọi cô là gì đây?" Anh cười trào phúng, nhàn nhạt hỏi cô.
Thẩm Khiết hít một hơi thật dài, cô gượng cười nhìn anh:
"Triệu Huyền Thanh... Em tên thật là Triệu Huyền Thanh..."
Trác Nhất Thành ngờ vực nhìn cô, Triệu Huyền Thanh... Triệu Huyền Vi... Không lẽ?
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của anh, Thẩm Khiết liền nhẹ giọng nói tiếp:
"Vi Vi là em gái của em, lúc đầu em cũng không hề biết chuyện này... Cho tới hôm đó em nhìn thấy em ấy nằm trong lòng Giản Trung Khúc mờ mịt nhìn em... Ha... Đúng là ông trời không dung người ác mà... Em vừa tập tành làm chuyện xấu, quả báo liền đến với em gái em..." Cô vừa nói vừa cười, nụ cười đầy bất lực cùng tuyệt vọng... Cô hại em gái mình rơi vào bước đường này... Cũng hại tình yêu của mình vừa mới chớm nở đã bị giông bão tàn nhẫn vùi dập.
Trác Nhất Thành nghẹn lòng nhìn cô... Anh thật sự không biết mình lên làm gì vào giờ phút này đây, cô có nỗi khổ của cô nhưng anh cũng là con người bằng xương bằng thịt, anh cũng biết đau, cũng biết thất vọng và tổn thương...
***
Giản Trung Khúc đợi chờ trước của phòng cấp cứu hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng bác sĩ cũng bước ra, hắn vội vàng ngồi bật dậy mà lay mạnh bác sĩ hỏi tình hình của cô:
"Em ấy sao rồi? Bác sĩ Lưu em ấy sao rồi?"
"Bác sĩ Giản... Cậu bình tĩnh... Cô ấy đã không sao rồi... Chỉ là đứa bé không giữ được." Bác sĩ Lưu buồn bã trả lời hắn... Bà đã làm công việc này nhiều năm trường hợp này không phải mới gặp một hai lần chỉ là lần nào cảm xúc cũng nguyên vẹn như vậy... Buồn bã và thất vọng.
Giản Trung Khúc có chút bần thần, hắn cũng đã nghĩ đến trường hợp đứa bé sẽ không giữ lại được, đó là con của hắn, hắn có thể không đau không buồn sao, nhưng mà may mắn Triệu Huyền Vi vẫn không sao... Cô vẫn còn ở bên hắn, con rồi sẽ từ từ mà có lại.
Thấy Giản Trung Khúc thở phào nhẹ nhõm bà lại cảm thấy đau đầu, mà trầm giọng hỏi:
"Cô gái trong đó là người yêu cậu sao?"
"Vâng ạ." Giản Trung Khúc thành thật gật đầu... Phải hay không phải thì hắn cũng đã xác định cả đời này của hắn chính là bám lấy cô chắc rồi.
Bác sĩ Lưu thở dài, ánh mắt nhìn hắn cũng không được thân thiện như hai người đồng nghiệp nhìn nhau nữa, bà khó chịu nói:
"Cậu cũng là bác sĩ... Cậu phải biết tác dụng phụ của thuốc tránh thai chứ... Còn để cô ấy dùng nhiều như vậy, thân thể cô ấy lại quá yếu, thêm lần này bị sảy thai... Có lẽ sao này cô ấy khó có thể mang thai được nữa."
"Khó... Khó mang thai được nữa sao?" Giản Trung Khúc kích động hỏi lại bác sĩ Lưu.
Hắn thấy bà vẫn kiên định gật đầu, rồi lạnh lùng rời đi thì trong lòng đã đổ vỡ một tầng hi vọng... Tất cả là do hắn, ép cô uống thuốc tránh thai là hắn, Tưởng Mộng cũng vì hắn mới tìm cách hại cô... Mọi tội lỗi đều do hắn tạo nên nhưng người gánh chịu lại là cô... Ông trời thật không công bằng...
Giản Trung Khúc nhìn Triệu Huyền Vi tiều tụy nằm trên giường bệnh, hắn thật sự không có mặt mũi nào mà nhìn cô nữa, nhưng lại lo lắng cho cô nên chỉ có thể ngồi bên cạnh canh chừng cả đêm mà không dám chợp mắt giây phút nào.
Sáng hôm sau Giản Trung Khúc ra ngoài từ sớm, hắn muốn đi mua chút cháo nóng cho cô, nếu cô tỉnh lại cũng có cái mà ăn lót dạ.
Lúc hắn quay trở lại phòng bệnh đã nhìn thấy Triệu Huyền Vi nữa ngồi nữa nằm trên giường, ánh mắt cô thất thần nhìn ra cửa sổ, trong mắt cô lúc này không có tiêu cự, chỉ nhìn vào khoảng không vô định bên ngoài...
Giản Trung Khúc còn chưa kịp vui mừng vì cô đã tỉnh lại thì giọng nói lạnh lùng của Triệu Huyền Vi đã vang lên bên tai hắn:
"Con... Có phải mất rồi không?"