Edit: Tiểu Vũ
Thạch Lệnh Thanh chưa bao giờ nghĩ tới trong sinh mệnh của y sẽ xuất hiện một hài tử không có quan hệ huyết thống với y. Y cũng không ngờ rằng ra bờ sông tắm giặt một chút lại nhặt được hài tử.
Một cái chậu gỗ, một khối vải bọc thân, một tấm thẻ gỗ viết tên. Ngoài ra không còn thứ nào khác.
Thạch Lệnh Thanh luống cuống ôm đứa bé đang khóc lớn oa oa vội vã chạy về tìm sư tôn.
Lão sư tôn đang ôm mèo vàng ngủ gà ngủ gật. Tiếng khóc tê tâm phế liệt đánh thức cả lão sư tôn và con mèo.
Lão sư tôn híp mắt, duỗi vai cùng mèo con.
“Lệnh Thanh, chưa gặp một nén hương, sao đã ôm một oan gia trở về vậy.”
Thạch Lệnh Thanh 8 tuổi gượng gạo ôm đứa bé vừa khóc vừa động đậy trong ngực mình, trên trán toát mồ hôi: “Sư tôn, con nhặt được nó ở bờ sông. Làm sao bây giờ, nó vẫn cứ khóc mãi.”
Lão sư tôn chầm chậm đi tới, giúp Thạch Lệnh Thanh điều chỉnh tư thế một chút, thế nhưng hài tử vẫn không ngừng khóc, có người chú ý đến nó càng khiến nó khóc kịch liệt hơn.
“Đói rồi thì phải…”
Trước mắt cũng không tìm được sữa, lão sư tôn nấu một bát cháo đưa cho Thạch Lệnh Thanh đút ăn thử.
Có vẻ đứa bé chưa quen ăn cháo, lúc đầu đút có hơi gian nan, nhưng cũng may vẫn nuốt được chút cháo xuống bụng. Nhìn tiểu hài ăn từng ngụm cháo nhỏ, Thạch Lệnh Thanh thở một hơi nhẹ nhõm.
Đứa trẻ trông như đã 5-6 tháng tuổi. Y vươn tay sờ tóc tơ mềm trên đầu đứa bé. Lúc này tiểu hài cũng đã không khóc nữa, tò mò mở to mắt nhìn y. Khi tay y rời khỏi tóc của nó, đứa bé vươn tay nắm lấy.
Thạch Lệnh Thanh bị một bàn tay nhỏ mềm mại bắt lấy, không dám manh động, cũng chớp mắt hiếu kỳ nhìn tiểu hài.
Tiểu hài ê a một tiếng, lộ ra răng sữa với y, cười cười.
Lão sư tôn vừa vào cửa liền nhìn thấy một bức tranh chung sống hài hòa này.
Thạch Lệnh Thanh nhìn đứa bé, không biết nói cái gì, nên đã liên tục nhẩm tên của nó.
“Quý Dương, tiểu Quý Dương…”
“Lệnh Thanh, cái tên này là ngươi đặt sao?” Lão sư tôn ôm con mèo đi vào.
Thạch Lệnh Thanh nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn lão sư tôn, y lắc đầu: “Không phải con đặt, lúc con nhặt được nó, trước ngực có đeo một thẻ gỗ, viết hai chữ Quý Dương, con nghĩ chắc là phụ mẫu thân sinh của đứa bé đã đặt tên.”
Lão sư tôn nghĩ thầm, vậy thì hỏng rồi.
“Sư tôn, bây giờ chúng ta ra ngoài tìm phụ mẫu thân sinh của tiểu Quý Dương sao?” Thạch Lệnh Thanh ôm đứa bé đi tới hỏi.
Lão sư tôn thở dài: “Có lẽ không tìm được đâu.”
Thạch Lệnh Thanh ngẩng đầu nhìn lão sư tôn: “Vì sao ạ?”
Lão sư tôn sờ đầu Thạch Lệnh Thanh nói: “Chưa nói đến lý do phụ mẫu thân sinh của nó không ở bên cạnh. Bình thường, để chậu gỗ đựng trẻ sơ sinh mặc cho trôi nổi trên sông đều là không cần đến.”
Thạch Lệnh Thanh không thể tin nhìn về phía lão sư tôn: “Sao lại như vậy?”
Y cúi đầu nhìn tiểu hài: “Vậy nó đáng thương biết bao. Sư tôn, chúng ta vẫn nên tìm thử xem.”
Lão sư tôn không cự tuyệt thỉnh cầu của Thạch Lệnh Thanh, ông xoa đầu y nói: “Vậy tìm thử xem. Theo ngươi thấy, nên đi đâu tìm đây?”
Sau khi suy nghĩ kỹ Thạch Lệnh Thanh mới nói với lão sư tôn: “Con nhặt được ở bờ sông, chúng ta xuôi theo thượng nguồn tìm đi.”
Lão sư tôn gật đầu, hai người thu dọn chút đồ đạc, sau đó dọc theo thượng du lên đường.
Vùng phụ cận nơi này không có nhà nào, lão sư tôn cảm thấy nơi này thanh tịnh nên mới ở đây tu luyện.
Đi về phía trên cả một đường vẫn chưa thấy nhà nào.
Hơn nữa còn có một đứa bé luôn gào khóc đòi ăn, đi chưa được bao lâu tiểu hài lại khóc dữ dội. Lão sư tôn cảm thấy không phải là biện pháp, bảo Thạch Lệnh Thanh đứng im tại chỗ, còn mình dứt khoát đi vào rừng tìm xem có động vật có sữa nào không.
May mắn là mùa này vẫn có động vật sinh sản, lão sư tôn tìm được một con dê mẹ, còn có hai con dê con.
Lão sư tôn nghĩ dê con không thể nào sống được trong núi nếu không có dê mẹ, nên cũng bắt cả dê con tới.
Thạch Lệnh Thanh nhìn con dê hai mắt sáng lên, sau đó nhìn đến hai chú dê con, không hiểu nói: “Sư tôn, sao người bắt cả dê con đến vậy.”
“Đứa trẻ ngốc, dê nhỏ không có dê mẹ không sống nổi trong núi. Mau cho đứa bé này ăn đi, cổ họng cũng thật lợi hại.” Lão sư tôn nhức đầu ôm con mèo đang xù lông với tiểu hài gào khóc đi xa một chút.
Cứ như vậy, lão sư tôn và Thạch Lệnh Thanh dắt theo con dê, ôm đứa bé xuôi theo thượng nguồn đi tiếp.
Lúc ngồi nghỉ ngơi, lão sư tôn lại ngứa tay, sờ lên gân cốt của Quý Dương.
“Thế nào ạ?” Thạch Lệnh Thanh hỏi.
“Thượng giai!” Lão sư tôn cười híp mắt nói.
*Giai là tốt đẹp. Thượng giai chắc ý chỉ xuất sắc.
“Sư tôn muốn tiểu Quý Dương làm đồ đệ sao?” Thạch Lệnh Thanh hỏi.
Lão sư tôn cười: “Nếu không tìm được, cũng không tệ.”
Thạch Lệnh Thanh gật gật đầu.
Sau khi bọn họ đi một tháng, vẫn không tìm được phụ mẫu của Quý Dương.
Quý Dương cứ vậy trở thành tiểu sư đệ của Thạch Lệnh Thanh.
Sau khi Quý Dương cai sữa, bọn họ đã muốn thả dê mẹ và dê con về núi.
Nhưng dê mẹ lại không đi xa, gặm cỏ ở gần chỗ bọn họ.
Đứa bé từng ngày từng ngày lớn lên, có một ngày bỗng nhiên nói chuyện với Thạch Lệnh Thanh.
Đứa trẻ bi bô nói: “Quý Dương.”
Thạch Lệnh Thanh kinh ngạc nhìn tiểu hài, y chưa có ý định dạy nó nói chuyện, chỉ là mỗi lần y ở cùng đều sẽ gọi tên nó. Tiểu hài nhờ vậy tự biết.
Thạch Lệnh Thanh rất vui, nhưng y cảm thấy lúc nào đứa nhỏ cũng gọi tên của bản thân thì không ổn lắm, nên đã bắt đầu dạy nó gọi y là sư huynh, dạy nó gọi lão sư tôn là sư tôn. Tiếp đó lại dạy nó gọi dê mẹ dê con, và cả con mèo tính tình không quá tốt nữa.
Lòng tò mò của trẻ nhỏ rất mạnh, nhìn thấy cái gì cũng muốn bắt đến xem thử, còn chưa biết đi, bò tới bò lui chơi đùa với những thứ nó có thể nhìn thấy. Ngay cả con mèo xù lông hay cáu kỉnh cũng không buông tha.
Mèo nhỏ nóng tính, không phải ai cũng có thể sờ, nếu đứa trẻ đụng vào nó dù mạnh hay nhẹ, sẽ bị cào trở lại.
Lão sư tôn mỗi tay ấn một đứa, nhìn bọn chúng nhe răng trợn mắt từ xa, tay chân loạn xạ, thường cảm thấy đang nuôi hai đứa trẻ.
Đứa trẻ mới ngày nào bò tới bò lui giờ đã xiêu xiêu vẹo vẹo tập đi rồi.
Tất cả đồ vật trước mắt đều bị nó sờ một lượt, nếu không có việc gì làm đứa trẻ lại hướng ánh mắt về phía Thạch Lệnh Thanh đang tu luyện.
Thạch Lệnh Thanh rất bận rộn, bận việc tu luyện, cho nên những lúc ăn cơm, nghỉ ngơi hay kể cả buổi tối đi ngủ đều sẽ ở cùng đứa nhỏ.
Lão sư tôn trầm lặng không nói chuyện, mèo con nóng nảy ngang ngược, dê núi trong mắt chỉ có cỏ, vì vậy tiểu hài chỉ có thể lắc lư đi tới xem Thạch Lệnh Thanh tu luyện.
Xem nhiều quá liền bắt đầu bắt chước. Cũng không biết vì sao muốn làm động tác này, chính là hiếu kỳ nhìn theo Thạch Lệnh Thanh.
Mặc cho thường xuyên ngồi bệt xuống đất, khiến cho bản thân dính bẩn, cũng thường chọc người khác bật cười.
Buổi tối Thạch Lệnh Thanh đặt đứa trẻ vào chậu gỗ lớn tắm rửa sạch sẽ, sau khi lau khô người, đứa trẻ sẽ nằm bò trên vai y, nắm lấy lọn tóc rủ xuống của y chơi đến vui vẻ.
Bình thường Thạch Lệnh Thanh sẽ buộc tóc lên, chỉ khi tắm xong mới thả tóc ra.
Đứa trẻ rất thích chơi.
Có một lần Thạch Lệnh Thanh bất đắc dĩ hỏi nó: “Tóc có gì vui?”
Tiểu hài liền cười: “Trơn trơn, sư huynh thơm thơm!”
Thạch Lệnh Thanh cười xoa xoa mái tóc mềm mại của nó.
Đứa trẻ lên giường, lăn qua lộn lại khắp giường, đợi Thạch Lệnh Thanh ngồi lên, tiểu hài sẽ giống như heo nhỏ ủi y, tự mình chơi đến rất vui vẻ. Chờ đến lúc nó chơi mệt rồi, sẽ nằm bò lên người Thạch Lệnh Thanh, tùy ý ôm tay, ôm chân, hoặc ôm eo, mới yên tâm đi ngủ.
Đứa trẻ từng ngày từng ngày lớn lên, nói chuyện trôi chảy, cũng biết tu luyện là gì.
Thạch Lệnh Thanh tu luyện không kể ngày đêm, cậu cũng ở cùng. Hai người như hình với bóng.
Lão sư tôn chỉ cần nhìn Thạch Lệnh Thanh, cúi đầu một cái nhất định có thể tìm được Quý Dương.
Tám năm sau, ba người rời khỏi nơi này, ra ngoài vân du tứ phương.
Nhiều năm không nhìn thấy cảnh náo nhiệt, Thạch Lệnh Thanh nhìn hình ảnh ngựa xe như nước, cũng có chút ngây ngẩn.
Quý Dương kéo tay y, hiếu kỳ nhìn quanh.
Từ khi cậu có hiểu biết đến nay, cũng chỉ nhìn thấy hai người, đây vẫn là lần đầu tiên trông thấy nhiều người như vậy.
“Nhiều người quá…” Quý Dương nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Thạch Lệnh Thanh cười xoa đầu cậu nói: “Muốn ở lại chỗ này không?”
Quý Dương thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Thạch Lệnh Thanh: “Sư huynh đi đâu, ta theo đó.”
Thạch Lệnh Thanh cười cười không nói gì. Y biết Quý Dương rất thân cận y, tám tuổi rồi cũng không bằng lòng chia phòng ngủ, ôm lấy chân y, ánh mắt giống như cún con nói: “Ngủ cùng sư huynh càng an tâm, ta muốn tu luyện cùng sư huynh, ngủ cùng sư huynh.”
Thạch Lệnh Thanh nghĩ thân thiết với cậu cũng không kỳ quái. Chỉ là, đợi cậu lớn rồi, chắc sẽ không gần gũi như này với y nữa đâu nhỉ.
“Sư tôn nhận một nhiệm vụ ở nơi này, sẽ ở lại một thời gian, ta mang đệ đi ăn ngon nhé.” Cuối cùng Thạch Lệnh Thanh nói.
Nhưng mà lớn thêm một hai tuổi nữa liền bị Thạch Lệnh Thanh cứng rắn đuổi ra ngoài. Thiếu niên càng ngày càng lớn lại vẫn luôn ôm tay y, ôm eo ngủ, quá là kỳ cục.
Qua thêm mấy năm nữa đã đến tuổi có thể thành thân rồi, vẫn giống hài tử làm sao được. Thạch Lệnh Thanh nghĩ.
Mặc dù ra ngoài làm nhiệm vụ đã 5 năm rồi, nhưng vì để tiết kiệm chút lộ phí nên hai sư huynh đệ vẫn ở chung một phòng. Cái đó sau này hãy nói.
Thạch Lệnh Thanh 16 tuổi* và Quý Dương 8 tuổi lần đầu tiên dạo phố không phải là một trải nghiệm tốt đẹp gì. Mặc dù từ nhỏ Thạch Lệnh Thanh sinh ra đã môi hồng răng trắng, không nghĩ tới càng lớn càng tuấn mỹ, đã vượt qua ranh giới phân biệt nam nữ. Thạch Lệnh Thanh 16 tuổi đứng trên phố nói chuyện mấy câu với Quý Dương 8 tuổi liền phát giác ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về đây.
*Đoạn trên tác giả có viết Lệnh Thanh nhặt được Quý Dương lúc 8 tuổi nên hai người sẽ cách nhau 8 tuổi. Nhưng đến đây tác giả lại viết Lệnh Thanh 14 tuổi còn Quý Dương 8 tuổi là cách nhau có 6 tuổi thôi sẽ không khớp vậy nên mình sửa lại là 16 tuổi cho logic.
Quý Dương 8 tuổi nhạy cảm nhíu mày, cậu cảm thấy ánh mắt người khác nhìn về phía sư huynh khiến cậu rất khó chịu.
Tuổi nhỏ chưa hiểu tình ái, nhưng ý muốn chiếm hữu lại không phân tuổi tác.
Đặc biệt là có người dùng một loại ánh mắt muốn nuốt sống sư huynh nhìn tới, càng làm cậu bực bội.
Thạch Lệnh Thanh có chút mờ mịt, y kéo tay Quý Dương đi ra ngoài, chỉ là y đi nơi nào thì nơi đó liền nhốn nháo. Đường càng đi càng hẹp, đều bị người khác chặn lại.
Có người chỉ đứng xem, có người lại không thỏa mãn với việc chỉ nhìn. Một tên công tử nhà giàu mang theo 5-6 người hầu nghe thấy náo động nên đi tới. Nhìn thấy nét mặt dáng người của Thạch Lệnh Thanh, nhất thời không nói được gì, ánh mắt hận không thể dán lên người y, nuốt mấy ngụm nước bọt mới phản ứng lại được.
Ngay khi hắn nói ra lời trêu chọc, Quý Dương đã không thể nhịn được nữa xuất quyền đánh người.
Tên công tử bỏ bê tu luyện, bị một hài tử đánh một quyền, lúc này thủ hạ của hắn mới vội vàng muốn đè lại Quý Dương.
Quý Dương sao có thể để cho bọn hắn được như ý, từ khi bập bẹ tập nói cậu đã bắt đầu tu luyện rồi, đối phó mấy người bình thường quả thực là chuyện vặt. Trong lúc cậu tránh né còn không quên cho tên công tử kia thêm mấy vết thương.
Thạch Lệnh Thanh đứng ngoài xem, nhìn võ công của Quý Dương, càng xem càng hài lòng, mắt thấy có người gọi thêm nhiều người tới, vì để không làm lớn chuyện, y ra tay nhấc Quý Dương chạy ra ngoài, thi triển khinh công đi mất.
“Thần tiên!” Trong đám người có người hô lên.
Trải qua lần đó, Thạch Lệnh Thanh đã mua một chiếc nón mạc ly, lúc nào đi ra ngoài thì đội lên.
Cũng trong năm này, thiếu niên Thạch Lệnh Thanh thành danh. Mạc ly tăng thêm cho y sắc thái thần bí, cộng với võ công bất phàm. Trong giang hồ nhanh chóng truyền ra phái Thanh Linh lại có một đệ tử kỳ tái có một không hai, tiền đồ vô lượng.
Qua thêm bốn năm, Quý Dương ở dưới hào quang của Thạch Lệnh Thanh cũng lộ ra tài năng của mình.
Sư huynh đệ phái Thanh Linh trong một sự kiện diệt trừ cường đạo, bộc lộ bản lĩnh.
Một đôi sư huynh đệ đang sắp đi lên con đường truyền kỳ.
Đáng tiếc cũng vào năm đó, Quý Dương có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.