Edit: Tiểu Vũ
Biểu tình năm người khác nhau, nhất thời không nói lên lời.
“Đó là ma đầu Quý Dương! Sư thúc, ngươi… sao lại đi theo hắn!” Vu Sênh Hàn tức giận nói.
Lý Âm vứt lại một đống chuyện, Vu Sênh Hàn nghe có người đến tìm Lý Âm. Nhìn thấy trời cũng sắp tối rồi mà hắn vẫn chưa trở lại, nghĩ bụng đến chắc phải đến tư trạch không mấy ai biết của hắn. Vốn không có việc gì, nhưng Vu Sênh Hàn càng nghĩ càng thấy không đúng. Lý Âm ra ngoài xông xáo giang hồ nhiều năm như vậy, bằng hữu quen biết vô số, tìm hắn vào Vân đỉnh làm khách cũng không lạ gì. Nhưng lần này, người đến lại che che giấu giấu không lộ mặt.
Cái này khiến người ta nghi ngờ. Người khác nhiều nhất chỉ thì thầm đồn đoán một tiếng, nhưng Vu Sênh Hàn càng hiểu rõ vị sư thúc này hơn. Hắn vừa nghĩ đến, vị sư thúc tùy hứng này ném một đống việc cho hắn, còn bản thân lời chàng ý thiếp với một đám oanh oanh yến yến, hắn liền không ngồi được nữa. Lý Âm phong lưu phóng khoáng, trêu chọc hoa hoa cỏ cỏ vô số, Vu Sênh Hàn thấy nhiều rồi. Nhìn thấy Lý Âm hành động kỳ quái, cảm giác đầu tiên chính là cái này.
Mà lúc này, Thạch Lệnh Thanh bỗng nhiên tới cửa cầu kiến. Tới gặp Lý Úc, cũng tới bái kiến Lý Âm.
Vu Sênh Hàn nhìn thời gian không còn sớm nữa, sai người kêu bọn họ ở lại.
Sau đó thở phì phò đi tìm Lý Âm.
Thạch Lệnh Thanh biết quan hệ giữa Vu Sênh Hàn và Lý Âm thân thiết, lại thấy vẻ mặt hắn khác thường, y và Liên Anh lặng lẽ đi theo sau.
Quả nhiên Vu Sênh Hàn đến tìm Lý Âm. Mà Quý Dương đúng như Thạch Lệnh Thanh nghĩ, thực sự đến tìm Lý Âm.
Vu Sênh Hàn tức giận, vẫn chưa phát giác Thạch Lệnh Thanh ở phía sau. Còn Quý Dương đã phát hiện ra, hắn cau mày nhìn hai người bọn họ.
Lý Âm cũng phát hiện, đầu tiên là sững sờ, sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng. Tình huống bây giờ, vẫn là dỗ tiểu sư điệt đang giận đùng đùng quan trọng hơn.
“Hàn điệt nhi, thuận khí trước đã, sau đó lại nghe ta nói.”
“Quả nhiên ngươi bênh vực đám ma nhân đào nguyên kia! Khi xưa ngươi mang Thạch chưởng môn từ đào nguyên đi ra, ta đã cảm thấy kỳ quái, ngươi đã sớm có quan hệ với bọn họ!” Vu Sênh Hàn hô lên.
“Sư thúc ngươi điên rồi. Ngươi… nếu để người khác biết được, ngươi phải ăn nói thế nào! Tân nhiệm chưởng môn đệ nhất đại môn phái giao hảo với ma đầu Quý Dương. Trước kia ngươi vì môn phái, không tham gia hoạt động tiêu diệt đào nguyên, đều có thể viện lý do khác! Không ai quan tâm ngươi có lo lắng gì, nhưng nếu ngươi có giao tình với ma đầu, chính là tội danh, ngươi lại vì tư tình mà vứt bỏ chính phái không quản!”
“Tiểu sư điệt, Sênh Hàn, ngươi bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút.” Lý Âm lộ ra biểu tình xin lỗi với Quý Dương, kéo Vu Sênh Hàn đang tức giận sang bên cạnh an ủi một phen. Để hắn nhìn Quý Dương, khẩu khí này sợ là sẽ mãi không hạ xuống được.
Vu Sênh Hàn bị kéo ra xa, vẫn xù lông toàn thân như cũ, dáng vẻ tạm thời không xoa dịu được. Lý Âm nhìn Vu Sênh Hàn vẫn giảng giải điều bất lợi khi giao hảo với ma nhân, bỗng nhiên ôm lấy hắn.
Âm thanh im bặt.
Lý Âm ôn hòa nói: “Khiến ngươi lo lắng rồi.”
Vu Sênh Hàn nhỏ giọng: “Không có quy tắc cũng nên có… có mức độ chứ.”
Lý Âm vẫn ôm không buông tay, vỗ vỗ lưng hắn, mềm mỏng nói: “Phải, sư điệt nói đúng lắm.”
Vu Sênh Hàn hơi đẩy hắn: “Đừng có giả vờ để qua ải, ngươi và hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn vừa quay đầu nhìn, Lý Âm bị hắn đẩy ra cũng quay đầu nhìn hắn, hai cánh môi ấm nóng cứ như vậy sượt qua.
Hai người đều ngây dại.
Lý Âm ngượng ngùng nói với Vu Sênh Hàn vẫn đang ngơ ngẩn: “Ôi trời… xin lỗi nhé. Sẽ không phải là lần đầu tiên chứ.”
Nói xong, sau khi nhìn biểu tình của Vu Sênh Hàn, Lý Âm cười khan một tiếng.
Trời ạ, là thật hả.
Lý Âm nhìn Vu Sênh Hàn vẫn không có phản ứng, hắng giọng, đang muốn nhỏ nhẹ an ủi một phen.
Gương mặt trẻ tuổi thanh tú anh tuấn của Vu Sênh Hàn hiện lên một tia buồn bực: “Vậy ngươi là lần thứ mấy.”
Lý Âm nghiêm túc suy nghĩ một chút, lần thứ mấy ấy nhỉ…
(Tôi buồn cười với thanh niên Lý Âm này quá =]]]])
Vu Sênh Hàn ở một bên sắc mặt càng lúc càng tối đen.
Lý Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyển chủ đề. Đợi đến khi hắn muốn trở lại chắc cũng đã bình tĩnh rồi.
Quý Dương nhìn Thạch Lệnh Thanh cách đó không xa mím môi không nói.
Khí áp bỗng nhiên giảm xuống.
Thạch Lệnh Thanh đi ra, sau khi đắn đo một phen, y mở miệng trước phá vỡ yên tĩnh.
“Đoạn đường này, ta nghe được mấy lời. Đào nguyên vẫn tốt chứ?”
Quý Dương lạnh băng băng trả lời: “Nếu ngươi muốn biết, chính ngươi tự đi xem.”
Thạch Lệnh Thanh nhìn Quý Dương, trong lòng có chút đắng chát. Nhìn cặp mắt đỏ tươi kia của hắn lại càng đau lòng. Đồng tử đen linh động kia sẽ không còn nhìn thấy nữa. Nếu như y không thật sự phân rõ giới hạn với Quý Dương, có phải Quý Dương sẽ không hủy đi nội đan, sẽ không nhập ma.
Quý Dương nhìn mắt Thạch Lệnh Thanh đỏ lên, sửng sốt. Ánh mắt của hắn tối sầm lại, đi tới.
“Ngươi đừng có nhìn ta như vậy.” Quý Dương đi đến trước mặt y nói.
Thạch Lệnh Thanh hơi ngẩng đầu, nhìn Quý Dương gần ngay trước mắt, trong mắt có chút kinh ngạc.
Quý Dương cúi đầu xuống, nhìn đôi đồng tử đẹp đẽ trước mắt, nói với y: “Có lúc ta cảm thấy ngươi cố ý.”
Cái gì? Thạch Lệnh Thanh mở to hai mắt, không hiểu ý tứ.
Quý Dương bỗng nhiên thu hồi ánh mắt phức tạp, hắn lùi về sau một bước, kéo xa khoảng cách với Thạch Lệnh Thanh, hắn nói: “Nếu ngươi đã không muốn dây dưa không rõ với ta, vậy đừng nên tới gần ta nữa, đừng tới trêu chọc ta nữa.”
Thạch Lệnh Thanh run lên, lông mi hơi rung động, y nói: “Ta chỉ muốn…”
“Ta không muốn nghe.” Quý Dương lạnh giọng ngắt lời y.
“Ta không muốn nghe lý do của ngươi. Ngươi làm chưởng môn băng thanh ngọc khiết phái Thanh Linh của ngươi, không muốn làm bạn với loại ma nhân như ta, vậy thì tiếp tục kiên định vào. Nếu ngươi cứ nhất định khiêu khích ta, ta sẽ kéo ngươi xuống theo, cũng không còn cách nào trong sạch rời đi nữa.” Ánh mắt Quý Dương hung ác nói.
Đồng tử Thạch Lệnh Thanh co rút, tim đập loạn nhịp không ngừng.
Trong lòng y có hổ thẹn, nhìn đôi mắt khủng bố kia, càng hổ thẹn hơn. Y muốn giúp hắn một chút, cho dù y vẫn chưa hiểu rõ tình huống, nhưng y biết bọn họ gặp phiền phức.
Quý Dương nói xong cũng xoay người đi đến một bên không nói gì nữa.
Bầu không khí cứng ngắc. Liên Anh trốn dưới một tàng cây không xa nhìn bọn họ không nói chuyện nữa, chầm chậm đi tới.
Không lâu sau, Lý Âm và Vu Sênh Hàn cũng trở về.
Nhìn sắc mặt hai người có vẻ tạm thời đã giải quyết được vấn đề.
Nhưng khi Vu Sênh Hàn nhìn đến Thạch Lệnh Thanh và Liên Anh, hắn cảnh giác nhìn về phía y.
Trong mắt Thạch Lệnh Thanh ẩn chứa áy náy nhìn Vu Sênh Hàn. Người ta coi y là khách có ý tốt chiêu đãi, kết quả hai người các y lại len lén bám đuôi, không quá phúc hậu.
Lúc Vu Sênh Hàn đang muốn tiến lên nói gì đó, Lý Âm ngăn hắn lại.
“Thạch chưởng môn vừa mới xuất quan, vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại nhỉ.” Lý Âm nói.
Thạch Lệnh Thanh gật đầu.
“Nhiều người, náo nhiệt ghê, có điều ta thấy trời cũng tối rồi, đều đến tư trạch của ta ngồi xuống từ từ nói chuyện đi, được không?” Lý Âm ôn thanh nói.
Thế là bốn người còn lại mỗi người mang một tâm tư đi theo Lý Âm đến tư trạch của hắn.
Năm người đã lần lượt ngồi xuống. Vu Sênh Hàn nghiêm mặt, khoanh hai tay dựa lên tường, ánh mắt Liên Anh vẫn hiếu kỳ quan sát những người còn lại, Lý Âm chào hỏi Quý Dương và Thạch Lệnh Thanh rồi ngồi xuống.
Lý Âm giải thích đại khái tình huống, Thạch Lệnh Thanh nhíu mày không nói.
“Rốt cuộc bọn họ có lai lịch như nào? Thạch Lệnh Thanh hỏi.
“Vẫn đang tra. Tác phong hành sự của những người này tàn độc khác người, ta thấy chỉ mới bắt đầu thôi.” Lý Âm nói.
Thạch Lệnh Thanh nhìn Quý Dương trầm mặc không nói, chắc hẳn Quý Dương đã tới hỏi thăm tình hình. Y hơi suy tư, nói với Lý Âm: “Lý huynh, có chuyện gì cần ta có thể giúp một tay, đừng khách khí.”
Lý Âm cười: “Lệnh Thanh trượng nghĩa, ta ghi nhớ phần nghĩa khí này.”
Thạch Lệnh Thanh lắc đầu: “Thân tại giang hồ, nên làm.”
“Hiện tại chỉ đợi người tra ra được lai lịch đám người kia.”
“Liên quan đến bọn họ có thể có tin tức gì?” Thạch Lệnh Thanh hỏi.
Lý Âm bảo Vu Sênh Hàn lấy giấy bút từ trong phòng ra, vẽ một hoa văn.
Liên Anh đột nhiên tiến lên, đè tay lên giấy, ánh mắt kinh hoàng nhìn hoa văn.
“A Anh, ngươi biết hoa văn này sao?” Thạch Lệnh Thanh nhìn Liên Anh nói.
“Sư tôn, người còn nhớ ca của ta đến tìm khiến người phải rời núi không?”
Thạch Lệnh Thanh sửng sốt, những người còn lại nghe thấy, ánh mắt chấn động, nhìn về phía bọn họ.
Thạch Lệnh Thanh lẩm bẩm: “Hắn nói kết giới đào nguyên bị phá rồi.”
“Khi nào?” Quý Dương vẫn luôn không lên tiếng bỗng nhiên hỏi.
Thạch Lệnh Thanh nói ra thời gian, ánh mắt Quý Dương rét lạnh.
Lúc ấy, kết giới đào nguyên đã bị phá mười mấy ngày. Tại sao thời điểm này lại tới cửa báo cho y chuyện đó.
Lý Âm biết nhiều hơn một chút, khi đó các phái võ lâm muốn công phá đào nguyên đều bị kết giới của Thạch Lệnh Thanh chặn lại. Trong 4 năm này không phải không có người muốn nhân cơ hội trả thù, chỉ là đều bị ngăn lại. Các phái võ lâm không muốn hao phí phần lớn sức lực để công phá kết giới của Thạch Lệnh Thanh, nên đã nghĩ tới để cho Thạch Lệnh Thanh xuất hiện thu lại kết giới. Trước đây chưa chắc có thể tìm được người, nhưng bây giờ mọi người đều biết đồ đệ duy nhất của y là Lý Úc đang tu luyện trên Vân đỉnh nên đã sai người đến tìm vị đồ đệ này, bảo hắn đi tìm sư tôn hắn thu hồi kết giới. Ai biết được Lý Úc đáp ứng trước mặt, nhưng đến mấy ngày sau lại nói với bọn họ, hắn tìm rồi cũng không biết sư tôn đang ở nơi nào. Có người tin, có người không tin, làm phiền Lý Úc rất nhiều, khiến hắn phải ra ngoài trốn một thời gian mới trở lại.
Nếu người kia tìm Thạch Lệnh Thanh thời gian này, hoặc là lúc ấy mới tìm được, hoặc là hắn cố ý khiến Thạch Lệnh Thanh xuất hiện.
Hắn có ý đồ gì? Câu hỏi này đều hiện ra trong đầu bọn họ.
Quý Dương nhíu mày nhìn Liên Anh, nói với hắn: “Ca ngươi? Hoa văn này có quan hệ gì với ca ngươi?”
Trong mắt Liên Anh lóe lên do dự, một lúc sau mới nói: “Thân thể của ca ta không tốt lắm. Về sau có một nam nhân trung niên đến chỗ bọn ta, nói là có thể thử trị bệnh, trên người tên đó có hoa văn này.”
Nghe đến đó, bọn họ nhìn đối phương, trong lòng cùng nghĩ đến một chuyện. Manh mối đến rồi.
“Sau đó thì sao?” Lý Âm hỏi.
“Thân thể chuyển biến tốt hơn. Thân thể ca ta vốn ốm yếu, hơn nữa căn cốt cũng không quá thích hợp tu luyện. Nhưng tên kia lại nói hắn có một bí kíp tu luyện, cho dù tư chất kém cũng có thể tu luyện. Về sau ca ta đã đi theo tên đó tu luyện.” Liên Anh dừng một chút.
Tất cả mọi người đều nhạy bén cảm nhận được phần sau có lẽ không phải chuyện gì tốt.
Liên Anh nói tiếp: “Sau này quả nhiên ca ta giống như lời hắn nói, trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức có chút khó bề tưởng tượng. Trước đây ta làm việc trong nhà cũng không hiểu tu luyện gì đó, bây giờ nhớ lại hắn tu luyện rất kỳ quái. Sư tôn dạy ta đều là tăng cường tu luyện bản thân, nhưng bọn họ thì không phải.”
“Là kiểu tu luyện như thế nào?”
Liên Anh chợt nhắm hai mắt lại, giống như nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng thê thảm.
“Người. Tu luyện bằng con người. Giết người, khống chế người, ta cũng không biết vì sao có phương pháp tu luyện kiểu này. Ta chỉ biết người trung niên kia hủy ca ta rồi, hủy cả nhà ta, còn cả quê hương ta nữa.” Ánh mắt Liên Anh thống khổ nói.
Thạch Lệnh Thanh vỗ nhẹ vai Liên Anh, im lặng an ủi hắn. Thân thể Liên Anh đang khẽ run.
Liên Anh run giọng nói: “Ta nỗ lực tu luyện chính là muốn đánh bại ca ta. Bọn hắn khống chế ta, quê hương ta, sai khiến những người tay không tấc sắt lao dịch cho bọn chúng. Sau khi phụ mẫu ta biết ca ta là một phần tử trong đó, song song tự vẫn. Ta sống tạm bợ qua ngày chính là vì ta đã đánh cược với hắn, ta không dùng tu luyện tà môn kia cũng có thể đánh bại hắn. Hắn đáp ứng ta, nếu ta có thể đánh bại hắn, hắn sẽ bỏ qua cho tất cả người ở quê nhà ta.”
“Bọn hắn nhất định không vừa lòng. Bọn hắn muốn ra ngoài, muốn một trường tu luyện lớn hơn.” Liên Anh khó khăn nói.
Mọi người càng lâm vào trầm mặc.
“Người trung niên kia có lai lịch như nào? Dáng dấp ra sao?” Quý Dương hỏi.
Liên Anh lắc đầu: “Hắn chỉ nói mình là lữ nhân, vân du tứ phương, bốn biển là nhà, đúng lúc đến chỗ của chúng ta. Nơi ở của bọn ta là một núi cốc, không có vua thống trị, cũng không có người ngoài đến, tự cấp tự túc, không lo cơm áo, sinh hoạt nhàn nhã. Cũng không biết hắn đi đến chỗ chúng ta kiểu gì. Hắn nói bản thân họ Cao. Ngoài trị bệnh hắn còn có thể dạy học, nên bọn ta gọi hắn là Cao tiên sinh.”
“Còn nhớ dáng vẻ của hắn không?” Lý Âm hỏi.
“Nhớ. Cả đời ta cũng sẽ không quên.” Liên Anh cắn răng nghiến lợi nói.
Lý Âm cầm một trang giấy trắng, Vu Sênh Hàn mài nghiên bên cạnh. Lý Âm cầm bút, nói với hắn: “Có thể nói cụ thể hình dáng hắn ra sao không?”
Liên Anh miêu tả người trong ký ức, Lý Âm nghe xong vẽ một bức chân dung, Liên Anh nhìn bức vẽ, miêu tả càng chi tiết hơn, Lý Âm tiếp tục sửa, sau khi vẽ xong mấy tấm, cuối cùng cũng vẽ ra được chân dung người gọi là Cao tiên sinh.
“Cuối cùng có một người có thể tra một chút.” Lý Âm hạ bút xuống nói.
“Chỉ là…” Hắn chuyển giọng, nhìn Liên Anh nói: “Nếu được, có thể dẫn đường đi một chuyến đến quê nhà ngươi không. Vẫn nên có một người đi một chuyến xem xem tình huống hiện tại bên đó.”
“Ta đi.”
Hai người đồng thanh nói.
Dứt lời, Thạch Lệnh Thanh và Quý Dương đều sửng sốt nhìn đối phương.
“Vẫn là để ta đi thôi. Đôi mắt này của ngươi, ra ngoài cũng không tiện lắm, huống chi A Anh là đồ đệ ta, chúng ta cùng đi đến thăm quê nhà hắn càng hợp tình hợp lý.” Thạch Lệnh Thanh nói.
“Ta đi. Ta không cần ngươi giúp ta.” Quý Dương đứng lên, sắc mặt hắn lạnh lẽo cứng rắn nhìn y.
Thạch Lệnh Thanh nhìn hắn, y bình tĩnh nói: “Ta biết ngươi không cần ta giúp. Quý Dương, chuyện này không giống. Hắn có liên quan đến đào nguyên, liên quan đến cả võ lâm, hắn cũng liên quan đến đồ đệ của ta. Bất kế như thế nào, ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Vẫn là để ta đi đi.”
Quý Dương nhíu mày nhìn y: “Ta không tiện, ngươi cho rằng dáng vẻ đội mạc ly này của ngươi tiện sao? Bọn chúng tu luyện tà công, ta dùng ma lực, dễ đối phó, ngươi tránh sang một bên đi.”
“Ta…” Thạch Lệnh Thanh còn muốn nói tiếp gì đó.
Lý Âm đi tới, ngắt lời y.
“Dương đệ, Lệnh Thanh, các ngươi không cần tranh, nếu đều không yên tâm, các ngươi đi cùng nhau là được rồi. Ba người vừa khéo.” Lý Âm cười ẩn ý nhìn hai người.
“Ai không yên tâm? Tính khí kia của y không thích hợp đi thăm dò tin tức.” Quý Dương có chút tức giận nói với Lý Âm.
“Có Dương đệ ở đó thì không vấn đề gì.” Ý cười của Lý Âm dần dần sâu thêm.
Lý Âm giống như đã giải quyết dứt khoát êm xuôi, vỗ tay một cái.
“Được rồi! Bây giờ chúng ta đi thư giãn một chút đi. Gần tư trạch của ta có một suối nguồn, ta cho người đào một cái hồ, chúng ta cùng đi ngâm suối nước nóng đi.”
“Nào, khó xử gì chứ, cùng đi đi.” Lý Âm hơi đẩy Quý Dương.
Thế là bốn người cầm đồ đạc tắm rửa xuất phát đến suối nước nóng.
Lý Âm dựa cạnh hồ, thoải mái thở ra một hơi. Hắn mở hai mắt ra, nhìn một chút Vu Sênh Hàn ở một bên vẫn chưa thả lỏng, chọc chọc hắn.
“Ngươi đến ngâm nước nóng chứ không phải đến theo dõi, thả lỏng chút. Nào, ta giúp ngươi chà lưng.” Lý Âm buồn cười khoác tay lên vai Vu Sênh Hàn.
Lúc này Thạch Lệnh Thanh cũng đã xuống, Liên Anh vẫn có chút dáng vẻ tâm sự nặng nề theo y xuống dưới, ở bên cạnh Thạch Lệnh Thanh.
Thạch Lệnh Thanh ôn thanh hỏi: “Vẫn lo lắng việc khác sao?”
“Ca ta cố ý khiến người rời núi, có lẽ hắn nghĩ không lâu sau ta sẽ mang người trở về, hoặc là hắn sẽ chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới. Hắn không sợ chuyện chúng ta đến sẽ hại hắn, cũng có thể lúc chúng ta đi, sẽ phát sinh chuyện khác.” Liên Anh lo lắng bồn chồn nói.
“Phẩm chất lệnh huynh như nào?”
Liên Anh dừng một chút nói: “Trước kia trầm tính ít nói, có chút sở thích kỳ quặc. Sau này…”
Liên Anh cắn răng nghiến lợi: “Kẻ điên, không có tính người, biến thái.”
“Sở thích gì?”
“Chính là ngẫu nhiên nhìn thấy hắn hành hạ động vật nhỏ, từng nói hắn đừng làm như vậy, hắn chỉ cười không nói.”
“Bây giờ hắn không hành hạ động vật nhỏ nữa, thích đùa giỡn con người.”
Liên Anh hít sâu một hơi, hơi kích động, nước ở xung quanh bởi vì hắn kích động nổi lên bọt nước: “Chắc chắn hắn có hậu chiêu.”
“Hắn thích đùa bỡn nhân tâm, cướp đốt giết hiếp không phải là phương thức hắn thích nhất. Không thể không cẩn thận.”
Mấy câu nói của Liên Anh khiến người khác nghe được có một loại cảm giác kinh hồn táng đảm.
“Sau khi trở về, ta sẽ nhắc mọi người củng cố phòng bị, cũng sai người lưu ý động tĩnh các môn phái khác.” Lý Âm nói.
“Đúng rồi, nghe ngữ khí của ngươi, địa vị của lệnh huynh trong những người kia không thấp nhỉ.” Lý Âm đột nhiên nghĩ đến.
“Ta cảm giác ca ta và Cao tiên sinh không có quan hệ bề trên kẻ dưới, giống là hợp tác hơn.”
“Cao tiên sinh kia thì sao?”
“Người mà hắn mang đến lấy hắn làm thủ lĩnh, có điều có mấy người nhìn không giống lắm.” Liên Anh lục tìm ký ức một chút rồi nói.
“Có thể phía trên bọn họ có nói chuyện, cũng có thể bọn họ là tập hợp đến làm việc gì đó nên không có quan hệ trên dưới.” Lý Âm suy nghĩ nói ra.
Quý Dương vẫn luôn nhắm mắt dựa bên cạnh hồ, không nói chuyện.
Hắn cảm giác ngâm đủ rồi, mở mắt ra, Thạch Lệnh Thanh bỗng nhiên xuất hiện trước mắt.
Tóc dài mềm mại ẩm ướt rũ bên mặt, gò má trắng sáng như ngọc mỡ cừu thượng hạng bị hơi nóng hun đến hơi ửng hồng, ánh mắt cũng ướt át, vừa nhìn một giây liền cảm thấy có chút câu nhân, lại nhìn tiếp một giây có chút rung động lòng người, vẽ ra một bức tranh mỹ nhân ngâm mình tuyệt đẹp.
Đột ngột xuất hiện, không chút phòng bị, Quý Dương nhìn y đến thất thần.
Thạch Lệnh Thanh cảm thấy đủ rồi, muốn đi lên. Y nhìn vị trí y phục, ở bên chỗ Quý Dương.
Quý Dương là người cuối cùng xuống hồ, xuống ở chỗ nào, dựa nguyên tại chỗ đó, chưa từng chuyển qua vị trí khác.
Ánh mắt hai người cứ thế chạm nhau, giữa hơi nóng mịt mờ trong hồ, hai người xích lõa, không có gì che đậy nhìn về phía đối phương.
“Muốn ngủ với y.”
Quý Dương chợt mở to hai mắt. Là tâm ma của hắn đang nói chuyện.
Ánh mắt Quý Dương có hơi mất tự nhiên rời khỏi mặt Thạch Lệnh Thanh, tự nhiên rơi xuống xương quai xanh rõ ràng đẹp đẽ của y, bỗng nhiên lại giật mình nhận ra không phải địa phương có thể nhìn, tiếp tục xuống dưới là… Hắn mãnh liệt rời mắt khỏi thân thể y.
Suối nước nóng này quá nóng rồi, nóng đến làm người ta khó chịu. Quý Dương nghĩ thầm.
Thạch Lệnh Thanh nhìn tầm mắt của Quý Dương rõ ràng đã rời đi, không hiểu sao có chút mất mát. Người kia đã từng luôn nhìn y, người mà chỉ cần y vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hắn đang nhìn mình kia, đã không muốn nhìn y nữa rồi. Quý Dương thật sự không muốn nhìn y, cũng không muốn nảy sinh va chạm nào với y, cho dù là tầm mắt chạm nhau. Y ảm đạm nghĩ.
Y bỗng thấy hồ tắm này khiến y không thoải mái. Y cúi đầu xuống, chầm chậm đi tới, lơ đãng đi lên bờ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên y bị trượt chân, sau đó cả người đều trượt vào trong hồ, đầu còn bị đập vào vách hồ, đau đến ứa nước mắt.
Cùng lúc đó Quý Dương ở phía sau y vươn tay ôm lấy, để cho y không đến mức chìm cả người xuống hồ.
Nhiệt độ ấm áp sau lưng khiến thân thể Thạch Lệnh Thanh cứng đờ, y quay đầu nhìn người phía sau lưng. Bởi vì đau nên nước mắt vẫn lưng tròng, y cứ như vậy ngẩng đầu nhìn.
Quý Dương cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ hồng kia, ngây ngẩn cả người.
“Ngươi…” lời nói ra khỏi miệng sau khi tiêu tán trong hơi nước cũng không ngưng kết lại thành một câu hoàn chỉnh.
Màu hồng dần lan ra cả mặt Thạch Lệnh Thanh.
“Ôi, ngươi xem đôi mắt ngấn lệ đáng thương kia, giống như đang đợi ai yêu thương, ngươi lại nhìn vệt đỏ ửng trên mặt y xem, cảnh đẹp tuyệt sắc.” Tâm ma lại đang mê hoặc hắn.
Thân thể Quý Dương cũng cứng đờ, bỗng nhiên cảm thấy eo nhỏ đang ôm quá mức bỏng tay, hắn đột nhiên thả ra, không nói một lời, nghiêng đầu đi.
Những người còn lại nghe thấy tiếng động này đều đi tới hỏi làm sao vậy.
Dường như Thạch Lệnh Thanh bị tổn thương vì động tác giống như ném đi củ khoai lang nóng bỏng tay của hắn.
Y nói với mọi người: “Không sao” sau đó nhanh chóng đi lên mặc y phục.
Liên Anh cũng đi lên theo, sau đó đến Quý Dương. Lý Âm nhìn ba người đã ngâm xong rồi, cũng đi lên cùng với Vu Sênh Hàn.
Trở lại tư trạch của Lý Âm, hắn chợt nhớ tới một việc.
Hắn quay đầu nói: “Nhà nhỏ này của ta chỉ có hai gian phòng ngủ. Nhưng mà giường ở buồng ngủ này rất lớn, 5-6 người nằm ngủ cũng không vấn đề gì.”
Lý Âm và Vu Sênh Hàn đi đến phòng ngủ khác.
Thạch Lệnh Thanh tiến vào phòng, nhìn giường quả thật rất lớn, không có màn sa gì, chỉ là một chiếc giường.
Liên Anh mở tủ ôm đến một bọc chăn đặt lên giường, nói với Thạch Lệnh Thanh: “Sư tôn, chăn.”
Thạch Lệnh Thanh gật đầu, vẫn chưa ngồi xuống, y nhìn Quý Dương vẫn luôn đứng ở bên ngoài không lên tiếng.
Lúc này Liên Anh cũng ôm thêm một bọc chăn để lên giường, nói với Quý Dương: “Ừm…” Liên Anh bỗng không biết xưng hô thế nào với người có liên quan đến sư tôn của mình.
Hắn cũng không suy nghĩ quá lâu, nói với Quý Dương: “Chăn của ngươi để ở đây.”
Quý Dương gật đầu, đi vào.
Hắn ngồi xuống bên cạnh chăn, cởi giày ra, mở chăn, ngủ ở chỗ đó.
Liên Anh cầm chăn của mình đi tới, nhìn một cái, đặt chăn của mình bên cạnh chăn của Thạch Lệnh Thanh.
Vị trí ngủ tự nhiên quyết định như vậy.
Thạch Lệnh Thanh cởi giày, nằm xuống. Liên Anh cách không tắt nến, cũng nằm xuống theo.
Lý Âm nói không sai, cái giường này rất lớn, ba nam nhân cùng nằm cũng sẽ không chạm vào nhau.
Thạch Lệnh Thanh nằm một lúc, trở mình, từ khi mang thai tiểu Quỳ Nhi trở về sau, y đã quen nằm nghiêng đi ngủ.
Y lật người, nhìn nơi nào đó trong bóng tối.
Trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng trời tối đen, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng y lại có thể cảm nhận được cảm giác tồn tại mãnh liệt của người nào đó.
“Y đang nhìn ngươi.”
“Im miệng, ta muốn ngủ.” Quý Dương không kiên nhẫn nói với tâm ma trong lòng.
“Ca ca, cảm nhận của ngươi chính là cảm nhận của ta. Ngươi không nhìn y, ta cũng không biết y đang nhìn ngươi đâu.”
Quý Dương thở ra một hơi nặng nề, sau đó nhắm chặt mắt lại.
Chỉ nhìn thoáng qua đã là gì. Quý Dương nghĩ, không có gì cả. Từ khi hắn vẫn còn là một đứa bé chỉ biết khóc đã luôn bị Thạch Lệnh Thanh nhìn.
Ánh mắt của y rất quen thuộc, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút xa lạ khiến hắn có hơi buồn bực.
Hắn không muốn bản thân giống như một kẻ khù khờ chưa từng trải đời, bị người ta tùy tiện trêu ghẹo liền ngây ngốc choáng váng, bị người ta đưa đi. Nhưng hắn lại đang buồn bực.
Có việc gì đó hắn muốn làm, lại không làm, có điềm báo nào đó, hắn lại không tuân theo.
Không nên là bộ dạng này. Hắn nghĩ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thạch Lệnh Thanh mở mắt ra, nhìn đống chăn trước mắt chất tùy ý trên giường. Y chớp chớp mắt, mất ra chút thời gian, tiêu hóa tình huống hiện tại.
Y ngồi dậy, trên giường chỉ còn một mình y. Chỗ ngủ của Liên Anh chăn mền đã gấp chỉnh tề.
Y đứng lên, sau khi gấp gọn chăn của mình, tầm mắt dừng lại chỗ Quý Dương ngủ đêm qua.
Không biết y nghĩ tới cái gì, lắc đầu khẽ cười một tiếng. Y giúp hắn gắp xong chăn mới ra ngoài.
Đi ra ngoài, nhìn thấy Quý Dương dựa người vào cột.
Thạch Lệnh Thanh men theo tầm mắt hắn nhìn tới, mới sáng sớm Liên Anh đã tập luyện.
Y đi tới, đứng cùng Quý Dương.
Quý Dương không quay đầu lại, từ sau khi y ra ngoài, hắn đã biết người đến là ai.
Hắn nhìn Liên Anh múa chiêu thức trước mắt, bỗng nhiên nói: “Hắn tốt hơn Lý Úc.”
Thạch Lệnh Thanh quay đầu nhìn hắn, biết hắn nhắc đến việc tu luyện, y nhìn về phía Liên Anh nói: “Thiên tư thông minh, hơn nữa còn có nghị lực cũng không thua kém thiên tư. Đúng là tốt hơn Úc Nhi, chỉ là Úc Nhi đi Vân đỉnh tu luyện bốn năm rồi, có lẽ tu luyện tịnh tiến không ít. Ngươi vẫn chưa nhìn thấy hắn mà.”
Quý Dương hừ lạnh một tiếng: “Nhìn hắn? Với những việc hắn đã từng làm, ngươi thật sự yên tâm cho ta đi nhìn hắn?”
Thạch Lệnh Thanh ngây ngẩn cả người, y bỗng nhớ Quý Dương vẫn chưa biết chuyện gì. Y muốn mở miệng nói gì đó, nhưng khổ nỗi chưa tìm được cơ hội mở miệng. Cuối cùng y vẫn không nói được.
Liên Anh ngừng lại, đi về phía Thạch Lệnh Thanh.
“Sư tôn, ta quyết định rồi. Lần này trở về, ta muốn khiêu chiến với hắn, ta muốn đánh bại hắn, trả lại nguyên dạng quê hương ta.” Ánh mắt Liên Anh kiên định nhìn Thạch Lệnh Thanh.
Lúc này Lý Âm đi tới.
“Thiếu niên có dũng khí!” Ánh mắt Lý Âm tán thưởng nói.
“Đều đã dậy rồi, trước tiên ăn sáng đi. Sênh Hàn tự mình xuống bếp, các ngươi có lộc ăn rồi.” Sau đó Lý Âm cười nói.
“Làm phiền Vu thiếu hiệp.” Thạch Lệnh Thanh nói.
“Sênh Hàn nhìn có vẻ không dễ gần lắm, thực chất là một đứa trẻ mặt lạnh lòng mềm.” Trong mắt Lý Âm có phần tự hào nói.
“Phải.” Thạch Lệnh Thanh phụ họa.
Bốn người cùng đi đến phòng khách, trên bàn đã bày thức ăn nóng hổi đang bốc hơi nghi ngút tỏa ra mùi thơm.
“Thơm quá, ta càng đói hơn.” Liên Anh khịt khịt mũi.
“Đúng chứ, đến nếm thử tay nghề sư điệt ta nào. Sênh Hàn, đại công thần sao lại đứng, đều ngồi xuống cả đi.”
Thạch Lệnh Thanh tạ lễ với Vu Sênh Hàn, biểu tình trên mặt hắn vẫn không có chuyển biến gì lớn, cũng đáp lễ với y nói một tiếng “Mời.”
Thạch Lệnh Thanh ngồi xuống, nhìn món ăn, sắc thái vô cùng tốt.
“Đều là món ăn bản địa nổi danh ở chỗ chúng ta, Lệnh Thanh không nên bỏ lỡ.” Lý Âm cười nói với Thạch Lệnh Thanh.
Thạch Lệnh Thanh gật đầu, lấy đũa gắp một ít thức ăn trước mặt.
“Thế nào?” Lý Âm mỉm cười nhìn về phía Thạch Lệnh Thanh.
Thạch Lệnh Thanh nuốt xuống, đặt đũa, nói: “Món ngon mỹ vị, sắc hương tuyệt vời.”
“Lệnh Thanh có nghiên cứu với đồ ăn, y nói ăn ngon, vậy chính là rất ngon rồi.” Lý Âm nói với Vu Sênh Hàn.
Sau bữa ăn, Lý Âm chuẩn bị lộ phí đầy đủ cho bọn họ.
Ba người tức thì hướng về quê nhà Liên Anh, xuất phát đi Vũ Tiên cốc.