Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 218




“Chọn một chỗ ngồi yên tĩnh gần cửa sổ đi.”

Lôi Bạc dặn dò với nhân viên tiếp khách.

“Vâng, ngài Lôi. Xin mời bên này.”

Nhân viên tiếp khách mỉm cười không chê vào đâu được, ở phía trước dẫn đường.

Lôi Bạc ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp kia, hai người cắn lổ tai, ha ha cười loạn đi vào bên trong.

“Ây da!”

Một cô gái bị Lôi Bạc đụng nghiêng ngã, nếu không phải cô gái đỡ tường phỏng chừng đã bị ngã chỏng vó.

“Anh bị sao vậy! Anh đi không nhìn đường hay sao? Đáng ghét chết đi được! Người này thật là, mắt mọc ở trên đỉnh đầu hay sao?”

Cô gái nói lanh lảnh liên tiếp như đốt pháo, căm hận mà đứng vững, lấy ánh mắt hung ác mà trừng Lôi Bạc vài lần.

“Này, sao cô lại nói chuyện như thế? Cô nói cái gì vậy? Cái gì mà mắt mọc trên đỉnh đầu? Lá gan của cô cũng quá lớn đi? Dám nói tôi? Biết tôi là ai không?”

Lôi Bạc hơi nhíu mày, vẫn ôm người mẫu non nớt kia như cũ, không vui nhìn xuống cô gái đang khiêu chiến với anh ta.

Tuổi không lớn, trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt bướng bỉnh còn có nét thông minh.

“Tôi không quan tâm anh là ai, anh đụng phải tôi anh cũng không biết nói tiếng xin lỗi hay sao? Anh có hiểu lễ phép hay không? Thật là, đàn ông đụng phải phụ nữ ngay cả một câu xin lỗi cũng không biết nói, người nào đây.”

Lam Nhạn tức giận tới mức thất khiếu đổ máu.

Mẹ kiếp, hôm nay là ngày gì vậy. Bị bà chủ kia bắt nạt, oan uổng thì cũng thôi đi, đi ra uống cà phê lại còn bị xui xẻo như vậy, còn gặp phải một tên khốn không có mắt.

Ỷ vào vóc dáng cao sao? Ôm một người phụ nữ lẳng lơ trong đám những người phụ nữ lẳng lơ thì giỏi lắm? Xời… Lông mày của Lôi Bạc nhíu lại càng sâu, hừ, được, còn có người phụ nữ dám kêu gào với cậu chủ nhà họ Lôi anh ta?

Lá gan thật to!

Lôi Bạc buông người mẫu non nớt trong ngực ra, đi về phía trước một bước, chống nạnh, nhìn xuống Lam Nhạn, bộ dáng kia của anh ta như muốn ăn tươi người nào đó, Lam Nhạn sợ tới mức lui về sau hai bước, rõ ràng rất sợ hãi, nhưng còn muốn cố gắng chống đỡ.

“Người phụ nữ này… Tôi nói cô…” Lôi Bạc vươn một tay chỉ chỉ Lam Nhạn.

“Làm, làm gì? Anh muốn làm gì? Nói, nói cho anh biết, chỗ này là nơi công cộng, bạn của tôi ở gần đây, nếu như anh dám đánh tôi, anh sẽ ăn không hết gói mang đi!”

Lam Nhạn rụt lại cơ thể, đề phòng mà nhìn người đàn ông cao lớn.

Lời nói của Lam Nhạn ngoài mạnh trong yếu, khiến cho Lôi Bạc ha ha cười khan hai tiếng, sau đó bỗng nhiên sắc bén mà trừng mắt nhìn Lam Nhạn, nói: “Cô có thể yên tâm, tôi sẽ không đối với cô như vậy, liền khuôn mặt này của cô, khuôn mặt nhỏ bé này, cô đi đến đâu đều rất an toàn. Tránh ra, đừng cản đường ông đây!”

Nói xong, một cái tát của Lôi Bạc đi qua, che ở trên mặt Lam Nhạn, đem cô ta đẩy sang một bên, sau đó Lôi Bạc lôi kéo người phụ nữ của anh ta kiêu ngạo mà đi vào bên trong.

“Này, người này… Tên khốn kiếp vô lại! Dám, dám đánh mặt của tôi…”

Lam Nhạn tức giận đến mức dậm chân.