Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 217




Kim Lân duỗi một cánh tay qua, ôm lấy bả vai của Tiêu Mộng, mặt chuyển hướng về phía Lam Nhạn bên kia, nói với Lam Nhạn: “Xin chào, tôi quên tự giới thiệu, tôi là Kim Lân, bạn trai của bé con nhà tôi. Cô là bạn tốt của Mộng?”

Lam Nhạn vội vàng sửa sang lại vẻ mặt, gật đầu: “Đúng vậy, tôi là bạn tốt nhất của Mộng, tôi tên là Lam Nhạn.”

“Ừm, người cũng như tên, tên đẹp người càng đẹp hơn. Không tệ à, tên rất hay.”

“Ha ha, quá khen, cậu Kim.”

“Này, hai người các cô cũng đừng gọi tôi là cậu Kim, đó là người ngoài mới gọi như vậy, các cô đều gọi tôi là Lân đi.”

Xoay mặt, Kim Lân say đắm nhìn chằm chằm Tiêu Mộng, thở ra: “Hoặc là, để bé con nhà tôi gọi tôi là anh Lân cũng được.”

Tiêu Mộng bị vẻ mặt kia của anh ta làm run rẩy cả người, bĩu môi: “Này, không phải đã nói rồi sao, tôi không phải là bạn gái của anh, anh cũng không phải là bạn trai của tôi, sao lúc nào anh cũng nói lung tung vậy? Anh đừng nói bậy với bạn của tôi được không?”

Kim Lân vẫn cười tủm tỉm như cũ, như gió xuân, cười khẽ ha hả: “Sao vậy? Em đi ra ngoài vài ngày mà em muốn tạo phản hả? Không phải đã là bạn gái của tôi từ lâu rồi sao? Tôi cũng đã nhận định thân phận của em, em còn dám không thừa nhận?”

Lam Nhạn nhìn thấy Kim Lân nhiệt tình dây dưa, nhịn không được giật giật khóe miệng.

Đừng nói, Kim Lân này, thật sự là không để người ta phiền.

Đây may mà là cô nhóc đầu gỗ Tiêu mộng này, đổi lại là người phụ nữ khác, có lẽ đã sớm bị loại đàn ông dịu dàng tuyệt sắc như Kim Lân bắt đi rồi.

Tiêu Mộng ôi chao, dùng sức đẩy Kim Lân ra, quơ quơ cánh tay, bĩu môi, nói: “Ở trong bệnh viện, không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao, tôi không thể làm bạn gái của anh, tôi không đủ tư cách.

Với lại! Nghe cho rõ, tôi đã có người tôi thích, người kia, không phải anh.”

Lam Nhạn thật muốn dùng cái túi che đi khuôn mặt của cô ta.

Bởi vì, cô ta thật sự không đành lòng nhìn gương mặt rực rỡ như hoa của Kim Lân bị đả kích nặng nề.

Tiêu Mộng này cũng thật tàn nhẫn, trước mặt người ta, cô có thể nói ra những lời nhẫn tâm tuyệt tình như vậy. Ôi chao, dù sao, cậu Kim người ta cũng là một người đàn ông đẹp, cô không biết phải thương hương tiếc ngọc một chút?

Một tia đau xót nhanh chóng xẹt qua đáy mắt của Kim Lân.

Anh ta giật mình, lập tức khôi phục bộ dáng khéo léo cười thản nhiên, cười vô cùng kiên định: “Ha ha, phải không? Thực sự có một người đàn ông như vậy sao?”

Tiêu Mộng dùng sức gật đầu: “Ừ! Đúng vậy! Thật sự có đấy! Không tin anh hỏi Nhạn! Cô ấy có thể làm chứng cho tôi!”

Lam Nhạn bị một ngụm nước miếng thiếu chút nữa sặc chết cô ta, chống to mắt, cười gượng nhìn đôi mắt trong veo như nước kia của Kim Lân, tim gan phổi đều bị bộ dạng u oán của người đàn ông đẹp trai kia chấn động đến mức run, miễn cưỡng gật đầu: “Hình như… Là có một người như vậy…”

Kim Lân cúi đầu, dùng muỗng nhỏ từ từ khuấy cà phê, thản nhiên nói: “Người kia, là đang làm gì?”

Tiêu Mộng rất tự hào nâng cằm lên nói: “Là đàn anh của tôi nha!”

Kim Lân cười cười, một cười trăm hoa đua nở, nâng lên đôi mắt đào hoa phong tình, liếc nhìn Tiêu Mộng, môi đỏ mọng nhếch lên, thoải mái mà nói: “Đàn anh hả, ha ha, không sao, tôi có thể chờ em, em và anh ta chia tay, em không phải trở thành bạn gái của tôi hay sao?”

Phụt… Tiêu Mộng và Lam Nhạn cùng nằm sắp vào trên bàn.

Mạnh! Thế giới tâm lý của Kim Lân quả thật đủ mạnh mẽ!

Môi Tiêu Mộng run rẩy, lông mi cũng đang run rẩy, ánh mắt thê thảm như vậy nhìn Lam Nhạn, ý tứ của ánh mắt kia chính là: Này, cậu thấy rồi chứ, Kim Lân này có đủ điên không?

Lôi Bạc ôm một người mẫu non nớt mới quen vài ngày đi vào quán cà phê này, nơi này đều là chế độ thành viên, tới nơi này mọi người đều không phải là người bình thường, không có phí thành viên một năm hơn ba trăm triệu thì không thể duy trì tư cách thành viên.