Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 145




Mau chóng cởi đồ ngủ ra, hoảng hốt mặc áo ngực vào, quay người lại, tay chân luống cuống với móc khóa phía sau lưng, thường ngày cài khóa rất dễ dàng, ai ngờ, càng vội vàng càng rối loạn, càng không cài khóa được, cô gấp đến mức đổ mồ hôi.

Một đôi tay linh hoạt đưa tới, móc nốt hai móc còn lại cho cô.

“Tôi giúp em.”

“Ừ, cảm ơn anh nha…” Tiêu Mộng thở phào, sau đó nhíu chặt mày, quay mặt lại, sợ hãi trừng mắt nhìn Trần Tư Khải như nhìn thấy ma, nói: “Sao lại lại mở mắt rồi? Ai cho anh mở mắt? Ai cho anh quay mặt lại? Ôi trời ơi, sao anh lại thế chứ?”

Tiêu Mộng giơ nắm đấm, lòng đầy tức giận, gần như tức phát khóc rồi.

Trần Tư Khải không nói thêm gì, trực tiếp ném một chiếc váy lên đầu Tiêu Mộng, thờ ơ nói: “Em còn dùng cái dáng vẻ ba chấm này của em lắc qua lắc lại trước mắt tôi, tôi thật sự không thể đảm bảo là có nên làm một trận xe lắc lư ở đây hay không đâu.”

Xe lắc lư? (⊙_⊙) Lúc này Tiêu Mộng mới nhận ra, bây giờ cô đang… quần áo không chỉnh tề… A a a a, lại kêu thất thanh, hồ đà hồ đồ mặc váy lên người.

Trời ạ, cứ tiếp tục ở cùng Trần gấu xấu xa như này, chắc chắn cô sẽ anh dũng hy sinh mất!

“Nào, ăn chút gì đi. Đây là đồ do đầu biếp chuyên nghiệp ở nhà làm, ăn cũng ngon đấy.”

Trần Tư Khải đẩy bàn ăn tới giữa hai người.

Thật ra anh ta cũng không đói, anh ta đã ăn một chút ở nhà rồi, đây là phần đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng duỗi tay lấy một miếng bánh ngọt, cắn một miếng rồi mới phồng má, có cốt khí mà nói: “Hừ!

Tôi không thèm ăn!”

Rồi cất bánh ngọt về chỗ cũ, tỏ vẻ tức giận vì bị nhìn sạch.

Trần Tư Khải cười thầm, khuyên cô: “Đến sân bay thì không có gì ngon đâu, em cũng biết đấy, đồ ăn nhanh ở sân bay rất khó ăn, em không ăn thì thôi, đến sân bay bị đói thì tự mình chịu. Hơn nữa, em mà đói quá không có sức, càng dễ bị tôi bắt nạt. Haha, được rồi, được rồi, cùng lắm thì tới Ý tôi bù lại cho em, tôi lột trần trụi cho em xem, được chưa?”

Tiêu Mộng nghiêng đầu nghĩ một lát, hình như đề nghị này cô cũng không lỗ.

Lúc này cô mới chu môi bắt đầu ăn đồ ăn, vừa ăn vừa nói: “Hừ, ai thèm nhìn anh chứ!”

Ăn no rồi, đã tới sân bay, Khang Tử đi làm thủ tục lên máy bay, Trần Tư Khải thì dẫn Tiêu Mộng vào ngồi trong phòng nghỉ VIP, cô chơi trò chơi trên điện thoại, anh ta thì dùng laptop xử lý công việc.

Tài khoản zalo trên điện thoại của Tiêu Mộng đang online, lúc này, Mạc Sùng Dương gửi cho cô một tin nhắn: “Em online à, sao không trả lời anh, có rảnh hay không?”

(⊙o⊙) Hả? Đàn anh Mạc đột nhiên nhắn một câu như này là có gì gì, cái gì mà không trả lời?

Tiêu Mộng liếc nhìn Trần Tư Khải ngồi như một vị vua, đang duỗi đôi chân dài ở đối diện.

Nhanh chóng trả lời Mạc Sùng Dương: “Đàn anh, anh nói việc gì cơ, em không trả lời anh cái gì?”

Vậy mà lại hơi chột dạ, giống như nói chuyện với Mạc Sùng Dương là làm sai chuyện gì đó vậy, Tiêu Mộng lại chột dạ nhìn Trần Tư Khải.

May quá, anh rất bận, người bên cạnh thật sự là quá hạnh phúc.

Hahaha, Trần gấu xấu xa căn bản không có tinh lực chú ý tới cô!